Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu

Chương 6: Chương 6: Quả Thực Đẹp Trai Đến Xuất Huyết




Tô Giản An làm sao còn có tâm tư quan tâm Lục Bạc Ngôn có phải chồng cô không, cô thầm nghĩ muốn đem những lời mình vừa nói nuốt trở lại trong bụng a! Cô muốn cắn luôn đầu lưỡi mình a a a a!

Lục Bạc Ngôn bình tĩnh: “Tô Giản An, lại đây.”

Lạc Tiểu Tịch hoàn toàn bị chinh phục bởi khuôn mặt và khí chất của Lục Bạc Ngôn trong nháy mắt.

Thật sự rất ngầu! Đẹp trai đến mức cô phải xuất huyết.

Lạc Tiểu Tịch gặp sắc quên bạn dùng sức đẩy đẩy Tô Giản An: “Qua đi, chồng cậu gọi cậu đấy”

“A......”

Tô Giản An còn chưa phản ứng lại, nháy mắt đã mất thăng bằng, nghiêng ngả lảo đảo đầu đụng vào ngực Lục Bạc Ngôn.

Chà, mùi thơm thoang thoảng trên người Lục Bạc Ngôn thật ra rất dễ chịu.

Cơ thể mềm mại của cô nằm trọn trong lòng anh, mùi thơm của cơ thể tràn vào mũi Lục Bạc Ngôn.

Tin anh như bị cái gì đó khiêu khích, lúc này lại đập thình thịch, loại cảm giác này, trước đó chưa từng có......

Lục Bạc Ngôn nhíu mày càng sâu, đưa tay đẩy Tô Giản An, cự tuyệt sự thân cận của cô.

Tô Giản An chật vật đứng vững, khó khăn thốt ra hai chữ: “Cám ơn.”

Lục Bạc Ngôn lạnh lùng nói: “Theo tôi trở về.”

Tô Giản An khủng hoảng lắc đầu —— Lục Bạc Ngôn hiện tại vui giận không rõ, ai biết anh sẽ làm ra chuyện gì?

Lục Bạc Ngôn híp mắt: “Không quay về, cô định tiếp tục ở lại đây nói chuyện với đàn ông?”

Tô Giản An muốn chết —— Lục Bạc Ngôn quả nhiên nghe được hết.

“Hiểu lầm!” Lạc Tiểu Tịch vội đi lên giải thích, “Thật ra Giản An không có cùng với Triệu Nhiên nói chuyện, đều là tôi sắp xếp! Giản An nói không biết làm quen với anh thế nào, cho nên tôi tìm một người đàn ông luyện tập cho cậu ta một chút! Cậu ấy đối với Triệu Nhiên tuyệt đối không có hứng thú!”

“Lạc Tiểu Tịch, im miệng!”

Tô Giản An trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Tịch, đúng là đồng đội ngu như heo, chuyện mất mặt như vậy mà cũng nói cho Lục Bạc Ngôn?

“Sao vậy? Tôi nói thật mà!” Lạc Tiểu Tịch nịnh nọt nhìn về phía Lục Bạc Ngôn, cười nói, “A, vừa rồi Giản An còn nói, sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, anh đều nghe thấy chứ?”

“......” Tô Giản An cảm thấy chỉ số thông minh của Lạc Tiểu Tịch còn không bằng heo!

Đúng lúc này, Triệu Nhiên đã từ toilet đã trở lại.

Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Nhiên cảm thấy người mình thích là con người Tô Giản An, về phần nghề nghiệp pháp y của cô, anh ta cũng không ngại, chỉ là không nghĩ tới Tô Giản An lại là một pháp y mà thôi.

Anh ta vô cùng vui vẻ trở về, lại thấy Lục Bạc Ngôn và Thẩm Việt Xuyên, trố mắt nhìn “Giản An, đây là...... Có chuyện gì vậy?” Anh ta cảm thấy Lục Bạc Ngôn có chút quen mặt.

Triệu Nhiên gọi Tô Giản An là “Giản An”?

Đáy mắt Lục Bạc Ngôn xẹt qua một tia nguy hiểm.

Anh mạnh mẽ kéo Tô Giản An đến bên cạnh, tuyên bố chủ quyền ôm eo cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Nhiên: “Anh quen vợ tôi sao?”

Hào quang này!

Triệu Nhiên nhận ra Lục Bạc Ngôn, trên trán cũng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh: “Giám đốc Lục, tôi..... Tôi nhận sai người, thật có lỗi. Không quấy rầy ngài, tôi đi trước.”

Triệu Nhiên thậm chí còn không có thời gian bất ngờ chuyện Tô Giản An đã kết hôn, chỉ biết Tô Giản An là vợ của Lục Bạc Ngôn, trừ phi anh ta có trăm lá gan, nếu không đời này cũng không thể có ý gì với Tô Giản An.

Lục Bạc Ngôn, một chiêu đánh bại quân địch.

Lạc Tiểu Tịch lại là đồ mê trai hai mắt như hình trái tim: “Thật sự rất soái...”

Tô Giản An đã muốn mặc kệ đồ đầu heo Lạc Tiểu Tịch, vùng vẫn một chút: “Lục Bạc Ngôn, buông ra.”

Trong tiết trời cuối xuân, quần áo của cô rất mỏng, lúc cô dãy dụa Lục Bạc Ngôn cảm giác giống như tay anh đang vuốt ve vòng eo thon thả của người nào đó vậy.

Khoái cảm chết tiệt!

Anh siết chặt Tô Giản An hơn, giọng điệu càng thêm mơ hồ: “Muốn tập cách làm quen với đàn ông như thế nào? Về nhà đi, tôi dạy cô.”

Nói xong, cũng xem như không có ai mà lôi Tô Giản An ra ngoài.

Tô Giản An theo bản năng quay đầu lại: “Lạc Tiểu Tịch......” Giọng cô mang tín hiệu cầu cứu

Lạc Tiểu Tịch ngoảnh mặt làm ngơ phất phất tay: “Về nhà luyện tập đi thôi, Sayonara ~(câu tạm biệt bằng tiếng nhật)”

Xe của Lục Bạc Ngôn dừng trước cửa quán bar, anh mở cửa xe, nhét Tô Giản An vào.

Tô Giản An kịp thời lấy ra chìa khóa xe, cố nặn ra một nụ cười: “Tôi đi xe của anh tới, có thể tự trở về.”

Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, thế nhưng lại có vài phần ôn nhu.

“Cô tự lái xe trở về, sao có thể quen thuộc với tôi? Hửm?”

Tay Tô Giản An đang cầm chìa khóa cứng đờ, khóe môi run rẩy.

Sự dịu dàng của Lục Bạc Ngôn những ngày yên bình trước bão tố, cô nhìn thế nào cũng thấy tê liệt.

Lục Bạc Ngôn đoạt chìa khóa trong tay Tô Giản An rồi ném đi, đẩy Tô Giản An vào ghế phụ, sau đó đóng cửa xe, một loạt động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, rất có khí chất.

Tô Giản An úp sấp trên cửa kính xe, muốn nhìn xem Lục Bạc Ngôn vứt cái chìa khóa đi đâu rồi, lại phát hiện xe chìa khóa đang nằm trên tay một người đàn ông khác ——

Thẩm Việt Xuyên lắc lắc chìa khóa xe trước mặt Tô Giản An, dùng khẩu hình miệng nói cho cô: “Xe giao cho tôi, yên tâm trở về.”

“......” Cô không tìm được lý do để xuống xe nữa.

Lục Bạc Ngôn ngồi lên khởi động xe, hiếc Aston Martin ONE77 bắt mắt lái về phía biệt thự Đinh Á.

Trong quán bar, Lạc Tiểu Tịch vẫn đang hồi tưởng về vẻ lạnh lùng cool ngầu của Lục Bạc Ngôn, cũng không chú ý tới Tô Diệc Thừa.

Anh ngồi ở quầy bar, trong cầm một ly rượu, quầy bar ánh sáng mơ hồ từ quầy khắc họa nên bóng dáng sâu thẳm của anh, khiến anh còn quyến rũ hơn ngày thường rất nhiều.

Lạc Tiểu Tịch trong lòng vui vẻ, đang định đứng dậy thì đột nhiên ——

“Diệc Thừa.” Một người phụ nữ mặc bộ vest Dior ăn diện xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, vô cùng thân thiết vuốt tay anh, bàn tay không xương yếu ớt vuốt ve lồng ngực người đàn ông trước mặt, dựa vào ngực anh thân mật thì thầm.

Cô không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng từ nụ cười nhẹ trên khóe môi và đôi lông mày dịu dàng của Tô Diệc Thừa anh hẳn là rất thích người phụ nữ này.

Gu bạn gái của anh đều là những mẫu người này, mặc vest vào thì có thể giỏi giang ở nơi làm việc, cởi đồ ra thì bộc bộ khí chất. Nói nói cười cười, rồi lên giường, vừa có cảm giác của con mèo nhỏ, lại cũng là hồ ly tinh bốc lửa.....

Cô vĩnh viễn cũng không bao giờ trở thành người phụ nữ như vậy.

“Tiểu Tịch!” Tần Ngụy đã trở lại, vươn tay với cô “Chúng ta tiếp tục nhảy?”

“Được!”

Cô nở một nụ cười quyến rũ, nắm lấy tay Tần Ngụy, lao vào sàn nhảy, đi theo tiết tấu âm nhạc mà điên cuồng cùng Tần Ngụy.

Thỉnh thoảng, cô có thể bắt gặp ánh mắt của Tô Diệc Thừa, nhưng chỉ thấy được sự chán ghét quen thuộc trong mắt anh.

Lạc Tiểu Tịch bị anh dùng ánh mắt như vậy nhìn đã nhiều lần, đã chai sạn, ngược lại còn nở nụ cười, càng nhảy càng điên cuồng, Tần Ngụy đỡ tay vào thắt lưng cô, cô cũng không cự tuyệt.

Tần Ngụy nghĩ cá lớn đã cắn câu, đem cô ôm chầm lấy: “Mang em về nhà anh?”

Lạc Tiểu Tịch linh hoạt tách khỏi tay Tần Ngụy, người đàn ông hơi thất vọng, nhưng sau đó cô lại vô cùng thân thiết nắm tay anh ta: “Đi!”

Tần Ngụy mặt mày lập tức hớn hở, vội vã lôi kéo Lạc Tiểu Tịch rời khỏi quán bar.

Nơi này mỗi ngày đều có nam nữ xa lạ đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng rời đi, người trong quán bar có thấy nhưng cũng không thể trách, còn huýt sáo với Tần Ngụy.

Chỉ có một người đàn ông mặt biến sắc “Bốp” một tiếng, anh bóp nát chiếc ly trên tay.

“Diệc Thừa.” Người phụ nữ vội vàng cầm lấy tay anh xem, “Anh không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Tô Diệc Thừa bước xuống ghế “Thật có lỗi, tôi có việc phải đi trước.”

Lúc này, Lạc Tiểu Tịch đã đi tới bãi đỗ xe, cô từ khi ra khỏi quán bar đã cười mất kiểm soát, tiếng cười vang vọng dưới ánh đèn đường mờ ảo, Tần Ngụy cuối cùng đã phát hiện ra sự khác thường của cô.

“Anh biết không? Trước kia đều là tôi ngốc nghếch mang nhìn anh ấy mang phụ nữ rời đi. Hôm nay, tôi cuối cùng cũng bỏ lại anh ấy!” Lạc Tiểu Tịch hưng phấn đập tay với Tần Ngụy “Highfive!”

Tần Ngụy vươn tay, Lạc Tiểu Tịch “Bốp” một tiếng dùng sức đánh lên, anh ta đau đến nhe răng trợn mắt: “Mẹ kiếp, cô gầy thế sao lực mạnh vậy.”

Lạc Tiểu Tịch ngây ngốc cười, lông mi dài chớp chớp, khiến đôi mắt hoa mai càng thêm xinh đẹp và có sức sống, đôi môi đỏ mọng mím một vòng cung như lưỡi liềm,, Tần Ngụy dưới đáy lòng thở dài ——thật sự là càng nhìn càng thấy xinh đẹp.

“Cô sống ở chỗ nào? Tôi đưa cô trở về.” Anh ta hỏi.

“Không muốn mang tôi về nhà anh sao?” Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm hỏi.

Tần Ngụy nhớ tới lực tay của cô, trong lòng run lên, bật cười: “Đừng giả vờ với tôi, người từng trải giống nhau. Nghe lời anh trai, về sau ít đến những nơi thế này, cô không phải loại người như chúng tôi.”

“Bạn chí cốt!” Lạc Tiểu Tịch vỗ vỗ vai Tần Ngụy “Người bạn như anh tôi định rồi, mời anh ăn khuya nhé.”

Thật ra cô cũng đã nghĩ tới chuyện này từ lâu rồi, đi theo Tần Ngụy chỉ là làm cho Tô Diệc Thừa xem, dù sao Tô Diệc Thừa cũng chán ghét cô. Nhưng nếu Tần Ngụy thật sự muốn mang cô về nhà, cô liền giết không ta.

Cũng không nghĩ đến, còn quen được một người bạn.

Tần Ngụy vốn nghĩ rằng đêm xuân đáng giá giá nghìn vàng, ăn khuya cũng không tồi, mở cửa xe ý mời Lạc Tiểu Tịch đi lên.

Tô Diệc Thừa tới lấy xe, vừa lúc thấy Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm lên xe người kia.

Anh lạnh lùng cười, lên xe, về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.