Cả đời này, An Bích Hà rất ít khi bị người ta đánh mà người đánh cô ta nhiều nhất chính là An Vu Khang.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô ta vẫn không ngờ được mình vậy mà lại bị Ngô Thành Nam đánh.
Anh ta dùng lực rất mạnh. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai bên má của An Bích Hà đã sưng vù lên, khóe miệng của cô ta cũng đang có máu tươi chảy xuống. Chỉ cần hơi cử động một chút thôi là cô ta đã cảm thấy đau đến nỗi phải hít sâu một hơi.
Ngô Thành Nam thu tay lại, ánh mắt của anh ta càng lúc càng lạnh lẽo và khó coi: “Cô có biết cô đang nói cái gì không? Cô vậy mà lại muốn tôi đi cầu xin bà ta sao?”
Sự sốt ruột trong lòng An Bích Hà đã vì một cái tát này mà dịu đi rất nhiều. Lúc này, cô ta mới phát hiện ra vẻ mặt không đúng của Ngô Thành Nam.
Mấy ngày nay, anh ta đã gầy đi rất nhiều. Anh ta vốn có một khuôn mặt tuấn tú và nhã nhặn. Nhưng mà bây giờ, cả người anh ta chỉ toát lên sự tàn ác và một vẻ lo lắng. Vừa liếc mắt nhìn qua một cái là lập tức biết được tính tình của người này không được tốt, điều này làm cho người khác không dám trêu chọc.
“Anh, anh làm sao vậy?”
Ngô Thành Nam nhìn cô ta với ánh mắt u ám. Khi thấy cô ta lộ ra một vẻ mặt ngu xuẩn, trong mắt anh ta lại hiện lên sự chán ghét.
Chỉ vì người phụ nữ ngu ngốc này, cô ta đã tự mình đi tìm đường chết mà còn làm liên lụy đến anh ta nữa.
Nếu không phải vì cô ta, Trần Bách Nhã căn bản sẽ không vào được Ngô Đạt, anh ta cũng sẽ không bị ông cụ nghi kỵ mà rơi vào thế bất lợi như hiện nay.
Hiện tại, một chân của anh ta đã bị phế, phải đi khập khiễng. Cứ mỗi khi ngày nhiều mây trời mưa, chỗ bị thương lại truyền lên từng cơn đau nhức.
Anh ta đã dùng chính sức khỏe của mình đổi lấy việc Trần Bách Nhã rời khỏi Ngô Đạt. Anh ta phải hy sinh lớn đến như vậy cũng bởi vì người phụ nữ An Bích Hà này đã làm hỏng chuyện.
Ngô Thành Nam càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận. Anh ta không nhịn được, lại tát An Bích Hà một cái nữa rồi giận dữ nói: “Cô còn có mặt mũi đến cầu xin tôi? Cô có biết hay không, tôi và mẹ con Trần Bách Nhã như nước với lửa, vậy mà cô lại đến đây bảo tôi cầu xin bà ta. Cô đang sỉ nhục ai vậy hả?”
An Bích Hà chật vật ôm mặt mà hoảng sợ lùi về phía sau.
Nhắc đến Trần Bách Nhã, lúc này cô ta mới đột nhiên nhớ tới, Trần Bách Nhã chính là người tranh đoạt quyền thừa kế Ngô Đạt với Ngô Thành Nam. Mà mẹ anh ta, bà Trần và Ngô Thành Nam đương nhiên là không hợp nhau rồi.
Mà lần này cô ta lại đến cầu xin nhầm người.
An Bích Hà muốn mở miệng với cái cổ họng khàn khàn, nhưng lại không biết nên nói gì.
Ngay khi kết thúc cuộc điện thoại với mẹ An, cô ta biết rõ mẹ An đang muốn nhắc nhở mình điều gì. Mà cô ta cũng sốt ruột, cho nên vừa mới cúp điện thoại là lập tức chạy một mạch đến đây.
“Đúng vậy, xin lỗi, tôi quên chuyện này rồi, xin lỗi.”
An Bích Hà vội vàng xin lỗi. Nếu là trước kia, Ngô Thành Nam mà dám đánh cô ta, cô ta nhất định phải liều mạng với Ngô Thành Nam mà gây một trận long trời lở đất.
Nhưng bây giờ cô ta không dám, sau lưng Ngô Thành Nam còn có nhà họ Ngô. Mà người không có gì như cô ta, nếu sau này thật sự không còn đường đi, cô ta còn phải dựa vào Ngô Thành Nam.
Nghe thấy lời xin lỗi của cô ta, sắc mặt của Ngô Thành Nam vẫn là một vẻ khó coi, anh ta dùng ánh mắt không tốt để nhìn cô ta: “Tôi biết cô mất rất nhiều, nhưng cũng có chuyện mà cô không biết. Đó chính là vì cô mà tổn thương tôi phải nhận cũng không hề nhỏ.”
Ngô Thành Nam chậm rãi nói ra mọi chuyện của mẹ con Trần Bách Nhã. Lúc An Bích Hà nghe hết câu chuyện, đôi mắt tràn đầy sự chán nản của cô ta càng ngày càng mở lớn hơn.
Cô ta đang cảm thấy hối hận muốn chết. Lúc trước vì tiết kiệm chi phí, cho nên cô ta mới làm ra loại chuyện này. Mà hiện tại có vẻ như Ngô Thành Nam đang giận cá chém thớt với cô ta.
An Bích Hà gần như quỳ gối trước mặt Ngô Thành Nam rồi cẩn thận đỡ lấy đầu gối của anh ta, cứ liên tục tự trách mình và nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi, đây đều là lỗi của tôi. Tôi không dám, sau này không dám nữa.”
Cô ta nói mà nước mắt cứ liên tục rơi xuống, khóc lóc om sòm.
Lần này, ngoài nước mắt có một chút giả vờ, phần lớn đều là sự ủy khuất mà cô ta phải gánh trong mấy ngày hôm nay. Từ nhỏ để lớn, cô ta chưa từng phải chịu loại ủy khuất này. Mỗi ngày đều sống trong cảm giác lo lắng và sợ hãi, sợ người khác sẽ trả thù cô ta, sợ “Khinh Hà” sẽ xảy ra vấn đề. Cô ta đã phải chịu áp lực lớn như vậy, nhưng cuối cùng cửa hàng vẫn bị người ta đập vỡ.
Không những không thể xin được sự giúp đỡ mà còn bị uy hiếp không thể mở cửa hàng nữa. Vì vậy trong lòng cô ta mới cảm thấy ủy khuất đến như vậy.
Ngô Thành Nam nhìn bộ dạng khóc lóc của cô ta mà trong lòng lại càng cảm thấy bực bội, nhưng anh ta cũng hiểu được, chuyện lần này của An Bích Hà thực ra cũng chỉ là một cái cớ cho mẹ con Trần Bách Nhã mà thôi. Cho dù không có chuyện này, bọn họ vẫn sẽ nghĩ ra mọi cách để bắt đầu từ chuyện khác.
Mặc dù ông cụ Ngô rất yêu thương đứa cháu trai là anh ta, nhưng ông ta cũng yêu thương đứa con gái của mình để cho ông ta bớt cảm thấy áy náy với mẹ con Trần Bách Nhã. Hay nói cách khác là hiện tại, ông ta muốn khiến cho mẹ con nhà kia tạm thời an phận.
Ngô Thành Nam thở dài một tiếng rồi đưa mắt nhìn về phía bầu trời.
Sở dĩ ông cụ Ngô yêu thương anh ta như vậy cũng là bởi vì cảm thấy áy náy với cậu cả nhà họ Ngô mà thôi.
“Được rồi, cô đứng dậy đi.”
Một lúc lâu sau, Ngô Thành Nam mới mở miệng lên tiếng, An Bích Hà nghẹn ngào đứng lên từ trên mặt đất rồi đứng trước mặt anh ta với đôi mắt đỏ bừng.
“Chuyện này tôi không thể giúp đỡ cô. Nếu tôi mở miệng, có lẽ bà Trần sẽ càng gây khó khăn cho cô.”
Tuy An Bích Hà đã biết trước kết quả của việc này, nhưng chính tai nghe anh ta nói ra, đáy lòng cô ta vẫn trầm xuống.
Chẳng lẽ chuyện này đã không còn chỗ để xoay chuyển được nữa hay sao?
Ngô Thành Nam không nhìn cô ta, anh ta lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút rồi nhíu mày và đưa điện thoại cho An Bích Hà.
“Khinh Hà đã không thể cứu được nữa rồi. Cho dù cô có cố gắng làm điều gì thì mọi chuyện cũng không thể cứu vãn được nữa. Cô tự mình xem cái này đi.”
An Bích Hà tỏ ra có chút không hiểu. Kết quả là khi cô ta cầm lấy chiếc điện thoại di động và nhìn thấy tin tức trên đó, ánh mắt kinh ngạc, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Khinh Hà” đã kết thúc!
Trong phòng làm việc của Trần Thanh Minh, sắc mặt Bạch Hoài An và Trần Thanh Minh đều nghiêm nghị khi nhìn vào điện thoại di động của mình.
Một lúc lâu sau, Bạch Hoài An mới nặng nề thở dài một hơi: “Tuy rằng tôi cũng rất muốn Khinh Hà đóng cửa để khiến cho An Bích Hà phải nhận sự trừng phạt thích đáng, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
Trên màn hình điện thoại di động lúc này là một đoạn tin tức.
Một cô gái mặc quần áo của “Khinh Hà” đã bị dị ứng rất nghiêm trọng, mà cô gái này lại bỏ lỡ khoảng thời gian điều trị tốt nhất, vì vậy việc cấp cứu không thành công nên cô gái đó đã qua đời.
Không ngờ lại khiến người khác thiệt mạng, “Khinh Hà” của An Bích Hà hoàn toàn không còn cách cứu nữa, hơn nữa cô ta còn phải trả một cái giá đắt.
Đoạn tin tức đó cũng nói đến tình trạng sức khỏe của cô gái tương đối yếu. Cô gái đó bị hen suyễn, thường phải dùng thuốc để duy trì mà quần áo của “Khinh Hà” thực sự là nguyên nhân chính gây ra cái chết của cô gái đó.
Cho dù An Bích Hà có biện minh hay giải thích thế nào đi nữa, chỉ sợ là cô ta vẫn sẽ phải trả một cái giá đắt cho việc này.
Trần Thanh Minh cũng tỏ ra có chút không đành lòng mà dời mắt ra khỏi chiếc điện thoại di động và nhìn về phía Bạch Hoài An: “Sau này, chắc là chúng ta không cần phải ra tay nữa, An Bích Hà đã không còn khả năng để phản kích nữa rồi. Cho dù cô ta không vào tù thì chỉ sợ rằng cô ta cũng sẽ phải bồi thường đến táng gia bại sản.”
Hơn nữa theo như những gì anh ta được biết, trên tay An Bích Hà cũng không có tài sản gì. Sau khi mất tiền, chỉ sợ là cô ta cũng không có vốn để khởi nghiệp. Cho dù có, nhưng một người có tiền án như vậy, ai còn dám mua quần áo của cô ta nữa.
Bạch Hoài An gật đầu rồi tắt trang web đi.
Trần Thanh Minh nhìn cô rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ta hỏi: “Hôm nay các cửa hàng “Khinh Hà” đều có người đến gây sự, có phải Hoắc Tùng Quân đã sai người làm chuyện này không? Nếu không thì làm sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy chứ?”
Bạch Hoài An nghe vậy thì cũng cảm thấy có chút hoài nghi. Tối hôm qua cô còn loáng thoáng nghe được Hoắc Tùng Quân nói muốn thêm một mồi lửa nữa cho “Khinh Hà”.
Chỉ sợ xác suất của chuyện xảy ra ngày hôm nay chính là tác phẩm của anh là rất cao.