An Bích Hà trực tiếp ngây dại luôn, cô ta không thể tin được vào chuyện mà mình nghe thấy, cô ta gắt gao nắm chặt lấy điện thoại di động, hốc mắt đỏ ửng lên.
Đã xác định được kẻ thủ rồi, không nghĩ tới dựa vào thực lực của nhà họ An, thế mà lại không thể báo thù được, không thể giết chết cái con khốn kia.
“Tức chết con rồi, thật sự là tức chết con rồi. Dựa vào cái gì bọn họ hại con thành cái bộ dạng này mà còn có thể bỏ trốn mất dạng? Không được, mẹ à, con phải báo thù, con phải báo thù, nhất định phải tóm được bọn họ về nữa.”
Mẹ An cắt ngang lời nói của cô ta: “Không được, Bích Hà con không thể làm như vậy được. Con đừng có quên là con đã làm chuyện không tốt với Lưu Lệ Viện trước, phá hủy cả khuôn mặt của cô ta. Nếu phải điều tra kỹ càng, thật ra chúng ta không có lý để nói. Đừng để cho đến lúc đó không thể bắt được bọn họ, mà lại còn tự mình trả lại cho mình lúng túng”
Nghe xong lời này, An Bích Hà tức giận đến mức sắc mặt cũng xanh trắng: “Đồ khốn, hai con khốn này, thật sự là đáng chết. Lúc trước con nên trực tiếp giết chết bọn họ mới đúng”.
An Bích Hà điên cuồng tức giận mắng chửi, cũng không hề mảy may khống chế âm lượng của mình.
Người bệnh và bác sĩ đi qua đi lại đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn bộ dáng dữ tợn của cô ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đều cút hết đi cho tôi, cẩn thận tôi móc hết mắt của các người ra đó.” An Bích Hà đang bị vây trong sự buồn bực, lại bị nhiều người vây xem như vậy, cô ta trực tiếp tức giận mà mắng ra tiếng, cực kỳ không khách khí.
Những người đó bị cô ta mắng cho một trận thì vội vàng tản ra hết, không dám ở lại nữa.
Mẹ An chỉ có thể trấn an cô ta: “Bích Hà, con đừng có sốt ruột, con còn đang bệnh nữa đấy, cảm xúc đừng có dao động lớn như vậy. Tuy không thể tóm được bọn họ, nhưng nhà họ Lưu ở thành phố An Lạc còn để lại một vài sản nghiệp, mẹ sẽ để cho bố con tạo chút áp lực cho bọn họ, nhất định sẽ không làm cho bọn họ sống vui vẻ được đâu.”
Đây đã là biện pháp trả thù tốt nhất rồi, An Bích Hà chỉ có thể đồng ý với bà ta.
Sau khi cắt đứt điện thoại, trong miệng cô ta lại mắng thêm vài câu thì mới đi về phía phòng bệnh của mình.
An Bích Hà chỉ lo phát tiết nỗi tức giận trong lòng, mà lại không hề phát hiện, có người len lén trốn ở trong góc, quay lại được bộ dáng chật vật của cô ta, hơn nữa còn trực tiếp đăng lên trên mạng.
Danh tiếng về chuyện cuộc thi thiết kế lúc trước còn chưa nguôi, sau khi đoạn video này bị đăng lên trên mạng đã trực tiếp tạo ra sóng to gió lớn.
Dân cư mạng cứ tựa như là những con muỗi ngửi thấy được mùi máu tươi vậy, bọn họ như ong vỡ tổ mà nhào tới, điên cuồng bình luận những lời bịa đặt xuống phía dưới.
“Cô xem bộ dạng dữ tợn này của cô ta đi, chẳng trách lại có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy trong cuộc thi. Tôi thấy nhân phẩm của cô ta có vấn đề đó.”
“Trước công chúng mà còn điên cuồng như vậy, tôi thấy ở phía sau cô ta càng đáng sợ hơn nữa kìa”
“Biết người biết mặt khó biết lòng. Lúc trước tôi còn cho rằng cô ta là cô gái con nhà giàu có tính tình rất tốt, nên mới có thể đính hôn với nhà họ Hoắc được, không nghĩ tới cô ta thế mà lại là người như thế.”
“Cho nên Hoắc Tùng Quân người ta mới có thể từ hôn với cô ta, đoán chừng là người ta đã thấy rõ ràng bản chất thật của cô ta rồi”
Gần như bình luận đều nghiêng về phía phê phán cô ta, còn có một vài bình luận pha lẫn ở trong đó.
“Cô ấy mặc đồng phục bệnh nhân, có phải là bởi vì sinh bệnh rồi cho nên mới có tâm tình không tốt hay không.”
“Các người không nhìn đến bộ dạng của cô ấy hay sao, hoàn toàn khác với lúc trước mà, gầy đi quá nhiều, có phải có ẩn tình gì đó không?”.
Nhưng những lời này, trực tiếp bị những bình luận khác đè xuống.
An Bích Hà không mảy may biết gì về mấy thứ này, cô ta mang theo cơn giận dữ mà quay về phòng bệnh.
Vừa rồi cảm xúc dao động quá lớn, bây giờ đầu óc có chút choáng váng, cô ta muốn nghỉ ngơi cho khỏe một lát.
Bác sĩ nói cho cô ta, tuy trong thân thể cô ta còn tích lũy một ít chất độc, nhưng bởi vì trong thời gian khá là dễ đẩy ra bớt, bây giờ còn chưa thể đẩy ra sạch sẽ hết được toàn bộ, muốn đẩy ra hoàn toàn thì còn cần thời gian rất dài.
Nghĩ đến đây, An Bích Hà lại không nhịn được mà nhỏ giọng mắng Chung Khánh Ngọc: “Uống cho tao đối xử với mày tốt như vậy, thật đúng là vô ơn. Tao không nên dẫn dắt mày, phải nên để cho mày bị ức hiếp chết ở nhà họ Chung cho rồi. Con khốn vong ân phụ nghĩa, đáng chết, thật đáng chết.”
Vừa ngồi lên trên giường thì điện thoại di động lại vang lên.
Cô ta không kiên nhẫn nhìn thoáng qua, là điện thoại của bố gọi tới.
Ánh mắt An Bích Hà sáng lên, bố gọi điện thoại tới cho cô ta, có phải là bởi vì có tiến triển gì đó mới không? Chẳng lẽ nhanh như vậy mà đã chèn ép được sản nghiệp của nhà họ Lưu này rồi?
Cô ta vội vàng nhận điện thoại, vội vàng hỏi: “Bố ơi, thế nào rồi, bổ ra tay với nhà họ Lưu rồi sao?”
Lời nói còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng mắng chửi nóng nảy: “Mày cái con nghịch nữ này, bây giờ mà còn có tâm tư hỏi mấy cái này sao? Mày lên trên mạng mà xem đoạn video mày mắng chửi người ta ở bệnh viện đã bị truyền ra ngoài rồi, bây giờ cư dân mạng chửi mày đó. Công ty chúng ta thật vất vả mới ổn định được cổ phiếu xã hội, lại bị mày làm cho tuột mất hết mấy điểm rồi”
“Tên Hoắc Tùng Quân này, thật đúng là vong ân phụ nghĩa, con gái tôi cứu cậu ra ngoài từ trong đám cháy, cậu báo đáp con bé như vậy đó hả? Thật đúng là không có lương tâm”
Sau khi mắng xong, ông ta cũng không biết phải làm sao, tuy An thị mạnh hơn nhà họ Lưu một chút, nhưng căn bản là cũng không thể đánh đồng với nhà họ Hoắc được, chỉ có thể đánh rớt răng nanh rồi nuốt vào trong bụng thôi.
Loại cảm giác này không cần nói cũng biết có bao nhiêu nghẹn khuất.
Nhà họ An nhốn nháo hoảng loạn, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An căn bản là không thèm chú ý đến mấy cái này.
Vì để chúc mừng Bạch Hoài An, Hoắc Tùng Quân đặc biệt đặt một phòng bao, gọi thêm Lâm Bách Vĩ, Châu Hữu Thiên, Trần Thanh Minh qua đó, Sở Minh Nguyệt đã xuống máy bay rồi, cô ấy gọi xe trực tiếp chạy qua đó.
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đi vào phòng bao, thấy mọi người đều đã hết rồi, tính cách của Châu Hữu Thiên là hoạt bát nhất, anh ta trực tiếp ồn ào mà nói: “Ôi, anh Hoắc và chị dâu của chúng ta đến rồi đây.”
Bạch Hoài An nghe thấy lời này thì khuôn mặt hơi đỏ lên một chút.
Hoắc Tùng Quân thì lại nhìn người ở bên cạnh Lâm Bách Vĩ, hung hăng cắn chặt răng.
Anh cố ý không thông báo cho Lâm Bách Châu, không nghĩ tới thằng nhóc này thế mà lại không mời mà tới.
——————–