Ngô Thành Nam vô thức rời khỏi nhà họ Hoắc, mọi chuyện khác xa với những gì mà anh ta tưởng tượng, mặt mũi của anh ta đều bị mất sạch, sự kiêu ngạo mà anh ta vốn có cũng bị người nhà họ Hoắc chà đạp, cả người có chút ngây ngô.
Nhân viên quay phim nhìn thấy anh ta lảo đảo lắc lư, vẻ mặt mơ màng thì trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cậu chủ sẽ không bị bóng ma tâm lý đó chứ, thế thì sau này sao cậu chủ có thể thừa kế những gì mà ông chủ giao phó được chứ?
Mời vừa lên xe, cuối cùng thì Ngô Thành Nam cũng khôi phục dáng vẻ bình thường, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm máy quay phim trong tay người kia, khàn khàn lên tiếng: “Anh nói xem, chúng ta có thể không phát video này lên trước bàn dân thiên hạ được không?”
Dáng vẻ vừa rồi của anh ta quá thảm hạ, sợ rằng sau khi video này được công bố ra ngoài thì sẽ nhận không ít lời giễu cợt từ những người xung quanh.
Anh ta không quan tâm những cư dân mạng có thái độ gì, nhà họ Ngô cũng không phải dễ bị những người trên mạng có thể gây ảnh hưởng. Ông cụ Ngô cũng đã nói rồi, những thứ trên internet có thời gian nhất định, qua một thời gian thì những thứ trên mạng cũng sẽ dần bị lãng quên.
Sau này chỉ cần tập đoàn Ngô Đạt phát lên một vài tin tức thì sẽ nhanh chóng có thể khiến cái video kia bị chìm xuống.
Thế nhưng cái video này sẽ tạo nên một ảnh hưởng lớn trong giới, anh ta và Hoắc Tùng Quân không hợp nhau, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Nếu chiếc video này được công bố ra ngoài thì mọi người đều sẽ biết anh ta thấp hơn Hoắc Tùng Quân. Nếu muốn thay đổi ấn tượng của mọi người thì ngoài việc làm ra một động thái lớn, thì cũng chỉ còn cách đế Hoắc Tùng Quân cúi đầu trước anh ta.
Thế nhưng suy nghĩ một chút thì thấy chuyện này vô cùng khó khăn.
Người cầm máy quay chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của anh ta, lặng lẽ dời vị trí của máy quay sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Ông chủ đã dặn là chúng ta phải đăng video này lên đàng hoàng. Nếu như chúng ta giở trò gì thì e rằng tập đoàn Hoắc Kỳ sẽ tiếp tục làm tới, đưa ra nhiều yêu cầu hơn”
Buổi sáng anh ta đã nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Ngô khi ba người nhà họ Hoắc đến đòi công bắng, chuyện này đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng họ.
Ánh mắt Ngô Thành Nam tối sầm đi, ngã người về phía sau tựa lưng vào ghết ngồi. Bây giờ anh ta cảm thấy nếu video này bị phát tán ra ngoài, việc anh ta phải rời khỏi đây hai năm cũng được xem là chuyện tốt, ít nhất cũng không cần phải nghe người khác nói bóng nói gió, châm chọc không nể nang gì.
Nhà họ Hoắc.
Sau khi Ngô Thành Nam rời khỏi đó, Bạch Hoài An đứng bên cạnh Hoắc Tùng Quân, cô cảm thấy có hơi lúng túng, cô không biết mình phải sống cùng bố mẹ Hoắc thế nào.
Cô không thân lắm với bố Hoắc, cũng không nói chuyện nhiều với mẹ Hoắc. Mặc dù bây giờ thái độ của mẹ Hoắc đối với cô đã tốt hơn nhiều thế nhưng cô vẫn cảm thấy có chút lúng túng.
“Chuyện đó, Hoắc Tùng Quân, hay, em, em về trước nhé” Cô lặng lẽ kéo tay áo của Hoắc Thùng Quân, thấp giọng nói.
Hoắc Thùng Quân thuận thế kéo tay cô, nói nhỏ vào tay cô: ‘Sớm mượn gì con dâu nhỏ cũng phải gặp bố mẹ chồng, huống chỉ em lại com xinh đẹp như thế. Bên tâm đi, ông nội anh nên anh biết rõ, ông cụ rất thích người cháu dâu này. Bố anh Là một người vô cùng hiện lành, còn về phần mẹ anh… Bây giờ mẹ anh đã hiểu ra rồi”
Hoắc Tùng Quân vừa nói xong thì mẹ Hoắc đã lên tiếng, mặc dù có chút không được tự nhiên thế nhưng vẫn nói với Bạch Hoài An: “Chuyện đó, Hoài An, cháu đi vào đây với bác một chuyến đi, bác có chuyện muốn nói với cháu.”
Bạch Hoài An nghe thấy thế thì vẻ mặt hơi ngẩn ra, nhìn Hoắc Tùng Quân Hoắc Tùng Quân cười, gật đầu với cô, lúc này Bạch Hoài An mới nhắm mắt đi theo sau lưng mẹ Hoắc.
Lúc còn trẻ mẹ Hoắc vô cùng xinh đẹp, mặc dù lúc này tuổi đã lớn thế nhưng do chăm sóc tốt nên vóc dáng cũng vô cùng can đối, mặc trang phục gì cũng có thể tôn lên dáng vẻ của một quý bà.
Mẹ Hoắc đang giẫm giày cao gót, ưu nhã đi trước mặt Bạch Hoài An Bạch Hoài An nhìn bóng lưng của mẹ Hoắc, trong đầu cô theo thói quen bắt đầu dựa vào vóc dáng và khí chất của người khác để lên phương án thiết kế. Cô không nói tiếng nò, trong đầu bắt đầu vẽ nên những mẫu thiết kế phù hợp với mẹ Hoắc, bước chân máy móc đi theo mẹ Hoắc.
Mặc dù trong lòng cô đang tỏ ra bình tĩnh thế nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng hoảng hốt.
Trước đây những lúc bà ấy ở cùng với Bạch Hoài An luôn luôn đối chọi gay gắt với nhau, tính tình của bà ấy vì bị chồng quá cưng nên lúc nào cũng tự cho mình là đúng Thế nhưng mỗi khi ở trước mặt Bạch Hoài An thì thật sự là vô cùng nghiêm khắc.
Từ khi nhận ra bộ mặt thật của An Bích Hà, mẹ Hoắc vẫn luôn nghĩ lại những chuyện mà mình đã từng làm với Bạch Hoài An mấy năm qua, càng nghĩ thì càng cảm thấy chột dạ và áy náy.
Trong đầu hai người đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, cũng không nói một lời nào, trên hành lang chỉ còn mỗi tiếng bước chân.
“Đến rồi”‘ Đến trước phòng mình, mẹ Hoắc dừng bước.
Bạch Hoài An lập tức dừng bước, vì dừng đột ngột nên đụng mạnh vào lưng bà ấy.
“Xin lỗi, cháu, cháu không cố ý” Cô vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Có phải khiến bác đau rồi không?”
Mẹ Hoắc nghe thấy thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Bà ấy đang mang giày cao gót vì thế sẽ cao hơn giày đến bằng của Bạch Hoài An một chút. Khi Bạch Hoài An động vào lưng bà ấy thì chóp mũi trở nên đỏ bừng, ánh mắt theo phản xạ cũng hơi ngân ngấn nước.
Trông thì có vẻ cô vô cùng đau đớn thế nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại hỏi rằng mình có khiến bà ấy bị thương không…
Sau khoảng thời gian không mấy thân thiện thì lúc này mẹ Hoắc mới phát hiện cô gái trước mặt thật ra là một người vô cùng tuyệt vời. Dáng vẻ xinh đẹp, tính cách lễ phép, thông minh và hơn nữa còn có tài.
Một tai nạn xe cộ đã khiến cho bố mẹ cô mất đi, cô trở thành một người không cha không mẹ, không có nhà để về. Vất vả lắm mới gặp được Hoắc Tùng Quân, thế nhưng còn bị bà ấy phá hoại hạnh phúc.
Trong lòng mẹ Hoắc cảm thấy có chút áy náy, bà ấy đưa tay sờ tóc Bạch Hoài An, thấp giọng lên tiếng xin lỗi: “Cháu không cần phải nói như thế với bác, người nên xin lỗi là bác mới phải”
Bạch Hoài An ngẩn người, tự hỏi có phải mẹ Hoắc đang sờ tóc cô hay không, thủ thuật giống hệt như Hoắc Thùng Quân, không hổ là hai mẹ con, động tác trấn an người khác giống nhau như đúc.
ý thức được bản thân đang nghĩ chuyện không đâu, Bạch Hoài An vội vàng lấy lại tinh thần nhìn về phía mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc Lại nói: “Trước đây là bác không đúng, bác luôn nghĩ cháu là người ham hư vinh, một tông muốn trèo cao nên làm không ít chuyện xấu với cháu, khiến cháu chịu nhiều tổn thương. Bác sai rồi, bác thật ông xin lỗi, vô cùng xin lỗi cháu, Hoài An à”
Bạch Hoài An cảm thấy ngây dại, mãi một lúc sau cũng không nói gì.
Mặc dù quan hệ của cô với mẹ Hoắc.
không tốt thế nhưng cô là con dâu của bà ấy ba năm, biết tính tình của bà ấy vô cùng cứng rắn. Bởi vì được chồng cưng chiều mà không coi ai ra gì. Hơn nữa với bối cảnh của nhà họ Hoắc, được sống trong nhung lụa nhiều năm như thế, vì vậy tính cách vô cùng kiêu ngạo.
Vì thế nếu muốn bà ấy xin lỗi thì còn khó khăn hơn lên trời.
Thế nhưng bây giờ mẹ Hoắc lại xin lỗi cô, đây quả thật là mặt trời mọc ở đằng tây.
Mẹ Hoäắc thấy cô ngây ngô, dáng vẻ khó tin thì mím môi lên tiếng: “Bác cũng không mong cháu tha thứ cho bác thế nhưng bác đảm bảo với cháu một việc là bác sẽ không can thiệp vào hôn sự của cháu và Hoắc Tùng Quân, cũng sẽ không ép cháu làm những chuyện mà cháu không thích, bác sẽ thử làm một người mẹ chồng thật tốt. Vì thế mong cháu đừng vì bác mà nghỉ ngờ tình cảm của Hoắc Tùng Quân dành cho cháu, thằng bé thật sự rất yêu cháu đấy”
Lúc mẹ Hoắc nói những lời này thì có chút nóng nảy, hốc mắt đỏ ửng: “Từ nhỏ tới lớn, Tùng Quân luôn được chiều chuộng, thăng bé muốn gì thì đều phải có cho bãng được. Bởi vì bác và bố của nó giao nó cho ông nội, không.
dạy dỗ nó tốt vì thế mới khiến tính cách của thăng bé vô cùng lạnh lùng, không biết yêu đường là gì. Cháu là người đầu tiên khiến thằng bé động lòng, từ trước đến giờ bác chưa từng thấy nó thích một người nào giống như thế”
Thậm chí anh còn vì Bạch Hoài An mà suýt nữa đã cắt đứt quan hệ với gia đình mình, suýt nữa đã cắt đứt quan hệ mẹ con với bà ấy.
Vì Bạch Hoài An mà không màng tới sức khỏe, trong suốt một năm luôn dùng công việc để khiến bản thân mình khỏi phải suy nghĩ, đêm đến khi đi ngủ cũng không được yên giấc, khiến bản thân người không ra người mà ma cũng không ra ma.
Bạch Hoài An nghe thấy thế, hơn nữa còn nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của mẹ Hoắc, trong đầu đột nhiên hiện lên hình dáng của mẹ cô.
Gô cười một cái với mẹ Hoắc, đôi mắt cũng bắt đầu ửng đỏ, cười lên tiếng: “Cháu biết ý của bác, bác yên tâm đi, cháu đã đồng ý sau khi trả thù cho bố mẹ cháu xong thì sẽ đính hôn với Hoắc Tùng Quân.
Cô vừa dứt lời, mẹ Hoắc đã trở nên ngây ngẩn, ngay sau đó mặt bà ấy hiện lên vẻ vui mừng: “Có thật không?”
“Đương nhiên là thật ạ, sáng nay cháu cũng đã nói với anh ấy” Bạch Hoài An vừa nói vừa quay sang nhìn mẹ Hoắc, mím môi: “Mặc dù trước đây quan hệ của cháu và bác không được tốt, sau này có lẽ cũng sẽ xảy ra va chạm thế nhưng bác đã nói như thế rồi cháu cũng đã nhận rõ được tấm lòng của bác. Cháu tin tưởng Hoắc Tùng Quân, cũng nguyện ý tin tưởng bác. Chúng ta cho đối phương một cơ hội, chung sống thật tốt”
Trong lòng mẹ Hoắc lộ vẻ xúc động, cũng vô cùng yên tâm, đây đúng là một đứa bé ngoan Mắt nhìn của con trai tốt hơn bà ấy nhiều.
Bà ấy không có con gái, chỉ có một cậu con trai tính tình vừa cứng nhắc vừa xấu xa, khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp khéo léo của Bạch Hoài An thì càng nhìn càng thấy thích, kéo tay vô nhanh chóng vào phòng.
“Tới đây nào Hoài An, bác có quà muốn tặng cháu.”
***