Bạch Hoài An ngạc nhiên liếc mắt nhìn Trần Thanh Minh, rùng mình một cái khi nhìn thấy ánh mắt của anh ta.
Thật là không thể ngờ tới Trần Thanh Minh trông dáng vẻ thì ngốc nghếch vậy mà khi thực sự nghiêm túc lại có chút khó lường.
Đúng vậy, một người tự mình khởi nghiệp từ gia tộc, tranh giành được nhiều nguồn lực như vậy, làm cho công ty phát triển thịnh vượng như thế, làm sao có thể là một người ngốc nghếch được chứ.
Lúc này, Châu Hữu Thiên và Sở Minh Nguyệt đang cùng nhau đi dạo trong khu chung cư.
Hai người vừa đi ra khỏi nhà họ Bạch, vẫn luôn không nói với nhau câu nào.
Châu Hữu Thiên quay đầu nhìn Sở Minh Nguyệt, nhìn thấy khóe miệng cô khẽ mỉm cười, thần sắc thản nhiên bình tĩnh đi bên cạnh mình, vừa định mở miệng đột nhiên lại chú ý tới vệt đỏ trên khóe mắt cô vẫn chưa biến mất.
“Minh Nguyệt, em, em vừa mới khóc à?”
Anh ta quen biết Sở Minh Nguyệt lâu như vậy rồi, cũng chưa từng thấy cô khóc, có lẽ từ nhỏ đã trải qua nhiều sự việc, tính cách cô rất điềm đạm, bình tĩnh, tâm lý rất vững vàng, bình thường làm nũng cũng không có nhiều chứ đừng nói đến việc khóc.
Trái tim Châu Hữu Thiên run lên khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.
Nếu những giọt nước mắt của Ngô Tiêu Thi có thể khiến anh ta cảm thấy thương hại thì những giọt nước mắt của Sở Minh Nguyệt đối với anh ta mà nói là sát thương quá lớn.
Anh ta không có đi ngay lập tức mà trực tiếp đi vòng qua trước mặt Sở Minh Nguyệt, năm lấy cổ tay cô, ánh mắt lo lắng nhìn Sở Minh Nguyệt.
“Ai bắt nạt em sao?”
Những lời này giống y hệt với những gì Trần Thanh Minh hỏi cô, nhưng Sở Minh Nguyệt lại có hai loại cảm xúc.
Cúc Trần Thanh Minh hỏi, cô chỉ cảm thấy đau khổ, nghẹn ngào không nói nên lời, nhưng lúc Châu Hữu Thiên hỏi, cô lại nghĩ đến là việc sau khi anh đi vào phòng bệnh, hình ảnh cùng người phụ nữ kía anh anh em em, cảm thấy cực kỳ mỉa mai.
“Không có ai bắt nạt em hết, sáng nay em ra ngoài một chuyến, gió to quá bị cát bay vào mắt, có chút đầu” ở Minh Nguyệt thản nhiên nói, đôi mắt đỏ hoe như có một vùng nước, đột nhiên nhìn về phía Châu Hữu Thiên.
“Đúng rồi, Châu Hữu Thiên, sau khi chúng ta ở bên nhau, em dường như chưa hỏi từng hỏi anh...” Cô nói đến
đây dừng lại, khóe miệng mỉm cười nhẹ.
Không biết nói thế nào, Châu Hữu Thiên nhìn cô cười, đột nhiên cảm thấy cô sắp hỏi một chuyện gì đó không tốt.
Quả nhiên, giây tiếp theo Sở Minh Nguyệt hỏi: “Anh đã từng có tổng cộng bao nhiêu bạn gái rồi?”
Ngay khi vừa nói ra những lời này, Châu Hữu Thiên sững sờ một hồi, chuyện này đối với anh ta có chút khó nói.
Sau khi anh chia tay với Ngô Tiêu Thi, anh đã có rất nhiều bạn gái, đặc biệt là mấy cuộc hẹn đầu, ít nhiều đều có bóng hình của Ngô Tiêu Thi, mãi cho đến khi anh thật sự buông bỏ cô ta.
“Cái này, có vài lần..” Châu Hữu Thiên không dám nhìn cô, có chút do dự.
Sở Minh Nguyệt từ trước tới giờ chưa từng hỏi anh chuyện tình cảm, luôn luôn rất dịu dàng với anh, vì vậy lúc cô hỏi chuyện này, Châu Hữu Thiên không có bất cứ sự chuẩn bị gì.
“Có ảnh không, có thể cho em xem một chút được không?
Anh yên tâm, em không có ý nhắc lại chuyện cũ, em chỉ muốn xem họ có xinh đẹp như em không”
Lúc Sở Minh Nguyệt nói đến cuối, trong giọng nói mang theo chút nũng nịu, như thể cô đang ghen vậy.
Châu Hữu Thiên nghe được giọng điệu này, trong lòng đột nhiên có chút thả lỏng, lúc anh nghe thấy Sở Minh Nguyệt hỏi về vấn đề này còn tưởng rằng Sở Minh Nguyệt đang tức giận.
“Em, em thật sự muốn xem?”
Sở Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là muốn, em thích anh, cũng sẽ muốn tìm hiểu một chút quá khứ của anh, anh yên tâm, em không tức giận đâu, dù sao thì cũng đều là những chuyện quá khứ rồi mà”
Châu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Trong điện thoại anh không lưu ảnh của bọn họ, anh có thể tìm cho em xem”
Sau khi anh chia tay với bạn gái cũ, cũng chưa từng chủ động liên lạc, đây cũng coi như là một điểm tốt của anh.
Sở Minh Nguyệt đôi mắt hơi buông lỏng, sau khi Châu Hữu Thiên đưa điện thoại cho cô, cô mới lật nhẹ.
Những bức ảnh đầu tiên, mỗi cô gái đêu có những nét riêng, nhưng ai cùng đều xinh đẹp, cho đến những bức ảnh tiếp theo…
Sở Minh Nguyệt cúi đầu, trượt ngón tay và nheo mắt.
Mọi bộ phận trên khuôn mặt của những cô gái này đều giống với cô gái mà cô nhìn thấy trong bệnh viện.
Cho đến khi lật đến bức ảnh cuối cùng, vẫn không thấy cô gái mà cô đã thấy ở trong bệnh viện.
Cô đưa điện thoại trả lại cho Châu Hữu Thiên: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Châu Hữu Thiên giả vờ cúi đầu xóa ảnh, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Ừm”
Sở Minh Nguyệt biết rất rõ, theo như những gì cô biết về Châu Hữu Thiên, sợ rằng anh đang cố ý che giấu bức ảnh của cô gái trong bệnh viện, anh đang lo lắng.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, Sở Minh Nguyệt vẫn chọn không vạch trần, chỉ cười kéo Châu Hữu Thiên đi về phía trước, vừa cười vừa nói: “Bạn gái cũ của anh ai cùng đều xinh đẹp.”
“Bọn họ không đẹp bằng em” Châu Hữu Thiên lập tức trả lời, chỉ tay lên trời thề: “Người anh thích nhất chính là em, sau này cũng chỉ có em, thật đó.”
Sở Minh Nguyệt cười, đổi chủ đề, cùng Châu Hữu Thiên nói chuyện phiếm, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của anh hỏi: “Tối qua anh ngủ không ngon à?”
Châu Hữu Thiên sửng sốt một hồi, mất tự nhiên nói: “Ừm, nghĩ đến công việc, còn có em không ở bên cạnh anh, anh không ngủ được”
Sợ rằng là để chăm sóc cho người con gái đó cả đêm nên mới không có thời gian để ngủ.
Sở Minh Nguyệt mỉm cười, ánh mặt hơi lạnh.
Châu Hữu Thiên nói, nhưng nhìn thấy vẻ đáng thương của Sở Minh Nguyệt, vươn tay ra kéo cổ tay cô, lại bị Sở Minh Nguyệt tránh đi không chút lưu tình.
Châu Hữu Thiên nhìn bàn tay trống trơn của mình ánh mắt đầy kinh ngạc.+
***