Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 329: Chương 329




Nói đến những người đứng ngoài xem đến say mê.

Hoặc là nói, Sở Minh Nguyệt không nghĩ rằng Trần Thanh Minh sẽ thích cô, hiện giờ một lòng một dạ của cô đang đặt ở trên người của Châu Hữu Thiên.

Sau khi Sở Minh Nguyệt ăn xong, thu dọn mọi thứ thật tốt, nhìn thấy Bạch Hoài An vẫn còn đang nhíu mày, cẩn thận mở tư liệu, ở cuốn vở bên cạnh nhớ kỹ một cái gì đó.

Mở miệng nói: “Hoài An, chờ cậu xong rồi ra ngoài với tớ một chuyến, tớ muốn đi kiếm mấy căn nhà ở khu nhà nhỏ”

Bạch Hoài An mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên từ trong đống tài liệu, phản ứng chậm chạp, sau đó trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

“Cậu muốn mua nhà ở chỗ này?”

Sở Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy”

“Chẳng phải trước đây cậu không có ý định mua nhà sao?”

Sở Minh Nguyệt vì sưu tầm phong tục địa phương, bình thường chạy khắp nơi, căn bản không nghĩ tới việc ổn định, phóng khoáng lại tùy tiện, sao hôm nay lại muốn mua nhà chứ.

“Lớn tuổi rồi, nghĩ dù sao cũng phải có một căn nhà của riêng mình, huống chỉ, chẳng phải cậu cũng ở chỗ này sao? Tớ muốn ở gần cậu một chút”

Sở Minh Nguyệt nói xong, tiến lên trước ôm lấy cổ của Bạch Hoài An cọ một chút.

Dáng vẻ khó chịu, khiến Bạch Hoài An run một cái: “Bớt đi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Hôm nay cậu rất không thích hợp, bây giờ Trần Thanh Minh không ở đây, nơi đây chỉ có hai người chúng ta, cậu đừng nghĩ sẽ gạt được tới”

Lúc Bạch Hoài An nói câu này, ánh mắt chăm chú nhìn Sở Minh Nguyệt.

Cô và Sở Minh Nguyệt ở chung nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nhìn ra sự khác thường của cô ấy chứ, chỉ là vừa rồi Trần Thanh Minh ở đây, cô không có vạch trần mà thôi.

Nhìn ánh mắt của Bạch Hoài An, Sở Minh Nguyệt cũng không có biện pháp che giấu, liền đem chuyện tối hôm qua mình mới phát hiện, còn có sáng nay đều nói ra.

“Mình hoài nghi cái người bị tai nạn hôm đó chính là bạn gái trước của Châu Hữu Thiên, khả năng còn là mối tình đầu”

Sở Minh Nguyệt nói xong, Bạch Hoài An cảm giác miệng của mình đang há to, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp tất cả đều là kính nể, nhìn cô ấy giơ lên một ngón tay cái: “Phụ nữ đang yêu, quả nhiên đều là trinh thám”

Minh Nguyệt cũng quá mạnh rồi, vậy mà chỉ nhờ vào dấu vết này mà có thể đoán được tám chín phần mười, sợ rằng Châu Hữu Thiên này một tia phòng bị cũng không có.

Nhưng mà, Bạch Hoài An lập tức mím môi, tia sáng trong mắt rơi xuống.

Sở Minh Nguyệt mặc dù có thể lý trí như thế, dùng thời gian ngắn như vậy tra được những chuyện này, chỉ sợ cũng là bởi vì cảm giác bất an quấy phá, mới có thể khiến cô ấy đau lòng.

“Không đúng không đúng!” Bạch Hoài An liền vội vàng đem trọng tâm câu chuyện về: “Cậu nói là, Châu Hữu Thiên gặp được mối tình đầu của anh ta bị tai nạn xe cộ, nên đưa cô †a đi bệnh viện, chăm sóc cô ta cả đêm. Sau đó không hề nói với cậu về chuyện này, chỉ nói là bạn bè nằm viện thôi”

Sở Minh Nguyệt thấy lý lẽ trong mắt cô ấy, gật đầu: “Đúng vậy”

“Súc sinh!” Bạch Hoài An nhịn không được, đặt chồng tài liệu lên bàn “bốp” một tiếng, trên gương mặt tươi cười tràn đây lạnh lẽo: “Cậu nói xem anh ta có ý gì chứ?”

Là sợ Sở Minh Nguyệt hiểu lầm, hay là muốn gạt Sở Minh Nguyệt chuyện anh ta nối lại tình xưa với mối tình đầu.

Sở Minh Nguyệt nắm bàn tay thật chặt, ôm cô ấy động viên: “Cậu đừng có gấp”

“Mình làm sao có thể không nóng nảy” Bạch Hoài An lo âu nhìn cô ấy: “Minh Nguyệt, trái lại tớ cảm thấy tâm trạng của cậu không đúng lắm”

Quá tỉnh táo rồi, Châu Hữu Thiên thế nhưng ở bên ngoài làm ra chuyện quá giới hạn, nếu như đổi lại là cô, biết Hoắc Tùng Quân cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chiếu cố mối tình đầu cả đêm, còn gạt không cho cô biết..

Bạch Hoài An vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, liền nhịn không được, trong mắt dâng lên tức giận.

Cô sẽ trực tiếp xông lên hỏi cho rõ mọi chuyện, nếu như Hoắc Tùng Quân thực sự bên ngoài…, sẽ phế anh ta, sẽ đá anh ta.

Thế nhưng bất luận như thế nào, cũng sẽ không bình tĩnh như Sở Minh Nguyệt được.

Trạng thái này của Sở Minh Nguyệt giống như là, không thích Châu Hữu Thiên, thế nhưng tiếng khóc lúc sáng lại là sự thật.

“Minh Nguyệt, cậu, cậu không tức giận sao?”

Sở Minh Nguyệt nghe xong lời này, biết Bạch Hoài An có ý gì, cười cười: “Tức giận, nhưng mà tối hôm qua mình đã suy nghĩ chuẩn bị tốt tâm lý rồi, đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất, cho nên sáng nay thấy cảnh tượng kia, mới không cảm thấy khổ sở”

“Nhưng mà” Cô ấy chuyển sang chuyện khác: “Ở bên ngoài Châu Hữu Thiên cũng không thực sự quá trớn, tuy rằng anh ta gạt tớ, tớ hoài nghi, thế nhưng lại không có chứng cứ, cho nên tớ cũng không thể kết luận bừa bãi”

Bạch Hoài An mím môi: “Vậy vừa nãy cậu ra ngoài, có hỏi rõ chuyện này hay không?”

Sở Minh Nguyệt lắc đầu: “Tớ sẽ đi điều tra kĩ. Hoài an, tớ nói với cậu những chuyện này, nhưng trước tiên cậu đừng nói cho Hoắc Tùng Quân, chờ tớ đã điều tra xong, nên làm cái gì, trong lòng tớ tự có phán đoán.”

Cô ấy nói xong ngẩng đầu lên, nở nụ cười dịu dàng: “Cậu cũng biết tớ là người thế nào mà”

Chuyện gì nên làm thì làm, từ trước đến nay chưa bao giờ lằng nhằng.

Bạch Hoài An nhìn cô một lúc lâu, tìm thấy phương thức liên lạc của Quý Tiêu Châu, giao cho Sở Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, cậu muốn tra chuyện này, tớ giới thiệu cho cậu một người, anh ta đặc biệt lợi hại, vô cùng có kinh nghiệm. Đợi chút tớ nói với anh ấy một tiếng”

Sở Minh Nguyệt vui vẻ tiếp nhận: “Được”

Bạch Hoài An thông báo với Quý Tiêu Châu một tiếng, bên kia rất nhanh liền đáp lại, nói sẽ phái người liên hệ với Sở Minh Nguyệt.

Sở Minh Nguyệt cúi đầu loay hoay nghịch điện thoại, cô do dự một chút, cẩn thận dè dặt hỏi: “Nếu như, nếu như cậu thực sự tra ra được Châu Hữu Thiên và người phụ nữ kia vẫn còn dây dưa không dứt, cậu, cậu thật sự có thể…

Cô còn chưa nói hết, thế nhưng Sở Minh Nguyệt đã hiểu rõ lời cô muốn nói là gì rồi, cười cười: “Yên tâm, nếu như anh ta thực sự làm như vậy, tớ sẽ không cần anh ta nữa, cũng sẽ không tha thứ cho anh ta”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.