Mẹ Hoắc nhìn thấy cũng không còn bao nhiêu cơm trên đĩa còn mới không để nhà bếp chuẩn bị thêm.
Bố Hoắc nhân cơ hội hỏi Hoắc Tùng Quân: “Bây giờ ông hai nhà họ Lâm cũng đã đỡ hơn rồi, chuyện đính hôn của con với Hoài An có phải cũng nên bắt đầu chuẩn bị đi là vừa rồi đúng không.
Nếu không chưa kết hôn mà đã có bầu rồi thì….
không tốt cho danh tiếng của con gái nhà người ta đâu”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy, nhìn ông một cái rồi nói: Hoài An đi Paris về đã, cũng còn có mấy tháng nữa thôi m: “Vậy nếu lỡ như hai đứa … có bầu thì làm thế nào?”
Bố Hoắc ngập ngừng rồi nói tiếp: “Đến lúc đó chắc chắn con bé sẽ rất bận rộn, cơ thể chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi”
Năm đó khi mẹ Hoắc mang thai đều được một tay bố Hoắc chăm sóc, ông là người rõ nhất nó vất vả đến nhường nào.
“Chắc sẽ không mang thai đâu”
Hoắc Tùng Quân nói một cách khẳng định, nhìn ông cụ với suy nghĩ sâu xa nói: “Dù sao thì cũng vẫn còn mười cái hòm ở đây”
Ông già đang húp canh nghe vậy đã bị sặc một chút.
Hoắc Tùng Quân đi lên giúp ông vỗ nhẹ vào lưng rồi nhỏ giọng nói: “Ông nội, mười cái hòm đó là lúc trước ông cho người mang qua đây cho cháu, đương nhiên cháu không thể phụ lòng ý tốt này của ông được”
Ông nội Hoắc: Đột nhiên có chút hối hận, lúc trước tự nhiên vẽ vời ra chuyện này làm gì cơ chứ nếu không thì chắc bây giờ cũng đã có cháu trai để bồng rồi. .
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Đến khi Hoắc Tùng Quân trở lại phòng thì Bạch Hoài An đã rửa mặt xong và ngủ thiếp đi rồi.
Hoắc Tùng Quân cũng không quấy rầy cô nữa, sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi thì rón ra rón rén leo lên giường, ôm cô vào trong lòng, thở dài một hơi rồi ngủ thiếp đi một cách hạnh phúc.
Ngày hôm sau, cả hai đều thức dậy từ rất sớm.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Bạch Hoài An cũng đã sảng khoái hơn nhiều.
Hoắc Tùng Quân cũng vậy, từ sau khi ở bên Bạch Hoài An và có thể ôm cô ngủ, nên cũng không biết có phải là nguyên nhân trong lòng hay không mà chứng mất ngủ của anh cũng đã không còn xuất hiện nữa, mỗi ngày đều có thể ngủ một hơi cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Hai người đều tràn đầy sức sống, sau khi vệ sinh cá nhân xong, vừa xuống lầu thì vừa hay gặp ông nội Hoắc đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân nhìn nhau một cái rồi hai người cùng nhau đi về phía ông cụ, mỗi người phụ đỡ một bên.
“Ông nội, chúng cháu ra ngoài đi dạo tập thể dục buổi sáng với ông.”
Ông cụ làm sao có thể không vui.
Hầu hết con cháu trong nhà của các ông cụ và các bà cụ xung quanh đều là những người bận rộn, cho dù có thời gian rảnh rỗi thì cũng như một đám con cái của những gia đình giàu có được kế thừa số tài sản khổng lồ nên thường xuyên không ở nhà.
Ông đã đưa cháu trai và cháu dâu tương lai của mình ra ngoài nên khỏi phải nói là nở mày nở mặt đến mức nào.
Dọc đường đi đã nhận được rất nhiều ánh mắt ghen ghét đố kị.
Đã vậy còn đụng phải oan gia ngõ hẹp là ông cụ Ngô.
Người đi theo bên cạnh chăm sóc ông cụ Ngô nhìn thì cũng rất có gia thế, nhưng so với cảnh tượng vui vẻ hoà thuận bên trái có cháu trai bên phải có cháu gái của ông nội Hoắc.
thì không khỏi lộ ra có chút thê lương.
Ông nội Hoắc cũng không thể bỏ qua một cơ hội khoe khoang như thế này nên đã chào hỏi ông cụ Ngô từ lúc còn cách rất xa: “Ông Ngô, hôm nay ông cũng đi tập thể dục buổi sáng à, con cháu trong nhà ông đâu hết rồi mà không đi cùng ông? Tôi nhớ là vết thương ở chân của Ngô Thành Nam đã được chữa khỏi rồi mà, cháu ngoại của ông đâu? Thăng nhóc.
nhà họ Trần kia cũng không đến chơi với ông sao?”
Ngay khi những lời này vừa nói ra, dù bằng mắt thường cũng có thể thấy được vẻ mặt của ông cụ Ngô đã trở nên u ám: “Ông cứ lo cho cái thân của mình cho tốt đi”
Ông nội Hoắc vui vẻ hớn hở nói với ông ta: “Tôi đây là quan tâm đến ông thôi, tuổi tác đã cao rồi đừng có chỉ nghĩ đến kiếm tiền mà trò chuyện với con cháu nhiều hơn.
Đừng để đến lúc không làm được gì nữa rồi mà ngay cả một người thân thiết bên cạnh cũng không có”
Nói xong chưa kịp đợi ông ta trả lời thì đã bị Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An dìu đi chỗ khác.
Mới sáng sớm mà tâm trạng của ông cụ Ngô đã bị mấy câu nói này phá hỏng, ngay cả tức giận cũng không tức giận nổi, nhìn người ở hai bên trái phải ông nội Hoắc mà trong mắt cũng sinh ra một chút hâm mộ.
Khoảng thời gian này Ngô Thành Nam vẫn luôn dưỡng thương nên miệng vết thương cũng đã sớm hồi phục rồi nhưng chân tay vẫn còn có chút gượng mghịu.
Trong lòng anh ta có lẽ cũng có trách ông nội mình vì từ khi An Bích Hà bị bắt vào tù đến nay, đã nhiều ngày như vậy rồi mà ông nội vẫn chưa bao giờ chủ động đến thăm anh ta dù chỉ một lần.
Trần Bách Nhã cũng vậy, có khả năng là bởi vì bản thân ở công ty đã quy định gay gắt với anh ta quá nên trong lòng cũng có chút phẫn nộ đối với ông.
Ông cụ Ngô thở dài một hơi, rõ ràng họ đều là người thân của ông ta ấy thế mà ông ta lại cảm thấy chẳng có gì, rất cô độc.