“Cháu hét cái gì vậy?” Bà cụ Bạch vội vàng ngăn Bạch Quang lại rồi nói nhỏ: “Bố cháu vất vả lắm rồi, để bố cháu nghỉ ngơi đi chứ. Cháu đánh thức bố cháu dậy thì phải làm sao bây giờ!”
Với tính cách của cháu trai nên bà cụ cho rằng anh ta lại vừa làm điều gì sai trái.
Bạch Quang đã gấp đến mức trán toát mồ hôi lạnh: “Bà… Bà nội, sao lúc này mà bố con còn ngủ được, bố con lên tin tức nóng trong ngày rồi đấy.”
“Cái gì là tin tức nóng trong ngày cơ?” Bà cụ Bạch không hiểu ngôn ngữ của đám thanh niên trẻ tuổi nên hỏi bằng giọng nghi hoặc.
Bạch Quang không còn thời gian giải thích với bà cụ nữa nên chạy thẳng vào phòng bác Bạch. Thấy ông ta đang ngủ thì lay cho tỉnh dậy: “Bố ơi, bố đừng ngủ nữa, bố lên Weibo đi, xảy ra chuyện lớn rồi”
Bác Bạch đang ngủ ngon thì đột nhiên bị gọi dậy, cả người vẫn đang chìm trong mơ màng. | Bạch Quang đưa điện thoại tới trước mặt ông ta để ông ta đọc. Bác Bạch nheo mắt lại, còn tưởng Bạch Quang bị sốc vì chuyện gì nhưng sau khi đọc được tiêu đề thì ông ta hoàn toàn không buồn ngủ nữa mà vội vàng giật lấy điện thoại. Sau khi đọc xong toàn bộ nội dung thì sắc mặt ông ta trắng bệch cả lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Bà cụ Bạch đứng sau lưng hai bố con, thấy con trai mình cũng bày ra vẻ mặt đó thì biết có chuyện không hay xảy ra rồi. Vậy là bà cụ vội vàng hỏi: “Sao thế, rốt cuộc là làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Sắc mặt bác Bạch trở nên u ám, giọng nói trầm trầm: “Con xong đời rồi.” V
“Con trai, rốt cuộc có chuyện gì thế, mau nói cho mẹ biết đi!” Bà cụ Bạch giục.
Bác Bạch trả lời: “Chuyện con nhận hối lộ bị truyền ra ngoài rồi, tài khoản tung tin có tích xanh lớn, có mấy triệu người theo dõi. Lần này lớn chuyện rồi, cấp trên cũng không bao che cho con được nữa. Con sắp bị sa thải rồi, nếu không giải quyết ổn thỏa thì có khi phải ngồi tù”.
“Chuyện này sao có thể?” Bà cụ Bạch cũng hít vào một hơi, trở nên vô cùng luống cuống.
Bà cụ yêu đứa con cá này nhất, coi bác Bạch như của quý. Thấy ông ta mất tinh thần như vậy thì bà cụ cũng cảm thấy vô cùng | tồi tệ: “Có thể bảo người này xóa bài viết được không?”
“Bà nội ơi, bây giờ có xóa bài viết trên Weibo cũng không kịp nữa rồi. Bà viết đã được chia sẻ đi khắp nơi, chắc là cộng đồng mạng cũng chụp màn hình lại rồi” Vẻ mặt Bạch Quang trông khó coi vô cùng.
Hiện giờ nguồn thu nhập duy nhất trong nhà họ chính là công việc của bác Bạch, nếu ông ta bị sa thải thì chắc chắn nhà họ sẽ rơi vào cảnh khốn cùng.
Bạch Quang tức giận mắng: “Mẹ nó chứ, công ty giải trí này sao không giấu chuyện này đi mà còn kéo người khác vào.”
Đúng thế, tài khoản có tích xanh này trở nên nổi tiếng là vì chủ nhân tài khoản này đã phanh phui rất nhiều bí mật của giới giải trí. Những tin đồn mà người này đăng đều là những chuyện có thật, đã được xác nhận lại một cách chính xác nên được rất nhiều người ủng hộ và theo dõi.
Tin tức nổi lên hôm nay là tin về một công ty giải trí, bố của Bạch Quang làm việc trong công ty giải trí này nên chuyện nhận hối lộ của ông ta mới bị phanh phui ra ngoài. Hai người họ đều không liên hệ chuyện này với Bạch Hoài An mà chỉ cho là một sự cố trùng hợp mà thôi.
Thế nhưng bà cụ Bạch không biết chi tiết sự việc nên vừa nghe thấy chuyện bác Bạch nhận hối lộ bị phanh phui là bà cụ nghĩ ngay đến Bạch Hoài An.
Bà cụ tức giận nói: “Chắc chắn là con nhỏ ti tiện Bạch Hoài An kia. Trước đây lúc chúng ta đến tìm nó, nó chả uy hiếp sẽ phanh phui chuyện con ăn hối lộ là gì. Bây giờ thì thành sự thật rồi, chắc chắn có liên quan đến nó.
Câu này của bà cụ khiến đầu óc bố con nhà họ Bạch như bừng tỉnh. Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ suy ngẫm.
Đúng thế, họ chưa từng nghĩ đến trường hợp này nhưng nghe bà cụ nói xong thì hình như mọi chuyện đúng là trùng hợp thật. Bác Bạch đã ăn hối lộ được một thời gian khá dài rồi, sớm không lộ, muộn không lộ mà lại lộ ngay sau khi họ đến tìm Bạch Hoài An.
Chẳng nhẽ chuyện này thật sự có liên quan đến Bạch Hoài An ư?
Vẻ mặt bác Bạch ngưng trọng lại, trong lòng bắt đầu hoài nghi.
Bạch Quang thì lại khẳng định ngay: “Chắc chắn chuyện này có liên quan đến Bạch Hoài An, chắc chắn là con bé đó rồi. Nếu không thì sao có thể trùng hợp như thế chứ? Bố đọc kỹ lại tin tức này đi”.
Bác Bạch nghe anh ta nói thế thì đọc kỹ lại từng câu từng chữ, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm đáng nghi.
Mặc dù trong văn án, tên của ông ta chỉ được tóm tắt SƠ qua, chủ yếu là vạch trần câu chuyện về nội bộ đầy kinh tởm của công ty giải trí này. Khi nói về các tội danh khác thì hầu như không đề cập tới một cái tên cụ thể nào cả, thế nhưng khi nói đến chuyện nhận hối lộ thì tên công ty, chức vị của các thành viên đều được ghi lại một cách rõ ràng.
Đây là một thông tin có định hướng vô cùng rõ ràng. Vừa rồi ông ta không nghi ngờ gì cả vì không cảm nhận được điểm không đúng trong chuyện này nhưng sau khi nghe bà cụ nhắc nhở thì ông ta mới nhận ra chỗ không bình thường.
Dường như bài viết này đang nhắm thẳng vào ông ta còn công ty giải trí chỉ là vỏ bọc ngụy trang bên ngoài mà thôi,
Bác Bạch nghi ngờ có căn cứ nên gọi điện cho người phụ trách công ty này.
Một lúc lâu sau, điện thoại mới được kết nối. Đầu dây bên kia vô cùng loạn bậy, có thể nghe được tiếng bước chân vội vã, còn có những tiếng kêu hét không ngừng.
Lúc người phụ trách nghe điện thoại thì vẫn đang chửi lầm bầm trong miệng.
“Tổng giám đốc Lý!” Khi giọng nói của bác Bạch truyền tới thì người được gọi là “Tổng giám đốc Lý” kia mới ngừng chửi mắng: “Chủ nhiệm Bạch à?”
“Là tôi đây.” Giọng nói của bác Bạch vô cùng u ám: “Tôi vừa đọc tin nóng, chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Sao mọi chuyện lại bị lan truyền đi vậy? Bây giờ liên lụy đến tôi rồi, ông định xử lý chuyện này như thế nào đây?”
Người được gọi là “Tổng giám đốc Lý” kia nghe vậy thì trả lời bằng giọng oán giận: “Chủ nhiệm Bạch, tôi cũng đang bực lắm đây. Rõ ràng tôi đã che giấu tốt như thế rồi nhưng không ai nói với tôi lời nào mà đã để lộ chuyện ra ngoài. Chuyện nội bộ của những công ty khác cũng bắt đầu không giấu được nữa. Công ty của tôi cũng sắp xong đời rồi”
Tổng giám đốc Lý nói câu cuối mà như muốn khóc lên.
Trong lòng bác Bạch chùng xuống: “Ông có đắc tội với ai không?”
Nghe câu này thì giọng nói của Tổng giám đốc Lý trở nên trống rỗng: “Ông cũng biết rồi đấy, trong cái giới giải trí này phải giành giật tài nguyên với nhau đến sứt đầu mẻ trán. Sao có thể không đắc tội với ai được?”.
Ông ta nói đến đây thì không đợi bác Bạch trả lời nữa: “Tôi biết tài khoản có tích xanh đó là do Quý Tiêu Châu chăm đấy, ông có biết Quý Tiêu Châu không? Cậu ta chính là con chó điên trong giới giải trí này. Chỉ cần cậu ta chú ý đến ai thì người đó sẽ không có kết quả tốt đẹp bởi cậu ta có thể mời cả chuyện của tổ tiên tám đời lên cho người khác xem đấy.”
“Ông cũng biết Quý Tiêu Châu là hạng người gì rồi mà sao còn trêu chọc cậu ta làm gì vậy!” Bác Bạch nói bằng giọng tức giận.
Tổng giám đốc Lý vội vàng giải thích, giọng nói nghe vô cùng khổ sở: “Tôi làm sao dám trêu vào người như cậu ta được cơ chứ. Tôi vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí với cậu ta đấy. Công ty của tôi thành lập lâu như vậy rồi mà suốt từ đó đến giờ, tôi còn không dám động vào một cọng lông mày của cậu ta. Ai ngờ đột nhiên lần này lại bị cậu ta làm khó dễ, ngay cả tôi cũng không giải thích được.”
“Chủ nhiệm Bạch, bây giờ thân tôi tôi còn không giữ nổi nên chỉ có thể cầu thêm phúc cho ông mà thôi” Tổng giám đốc Lý nói xong thì cúp điện thoại, bày ra dáng vẻ tránh còn không kịp.
Bác Bạch nghe tiếng “tút tút” truyền đến từ đầu dây bên kia thì sắc mặt càng trở nên khó coi. “Bố ơi, sao rồi ạ? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chuyện này có liên quan gì đến Bạch Hoài An không?” Bạch Quang hỏi.
Bác Bạch nhìn con trai bằng vẻ mặt âm trầm, giờ thì ông ta đã có thể chắc chắn một điều rằng tin tức lần này có liên quan đến Bạch Hoài An. Còn về chuyện cô đã làm cách nào để thuyết phục Quý Tiêu Châu giúp mình thì bác Bạch vẫn không thể hiểu nổi.
Sau khi ông ta kể lại mọi chuyện thì bà cụ Bạch giận tím mặt: “Không ngờ con khốn nạn đó lại dám ra tay với con, con là bác cả của nó mà, sao nó dám làm ra chuyện như vậy?”
Bác Bạch thấy mẹ tức giận như thế thì ánh mắt lóe lên rồi lại rủ mi xuống, thở dài: ” y da, chắc chắn là vì chúng ta chiếm đoạt nhà của Bạch Quang Nhật, bán công ty của cậu ta đi nên con bé đó mới trút giận lên chúng ta để lấy lại những tài sản này”
“Hừ!” Bà cụ Bạch nhổ nước bọt: “Con nhóc đó mà cũng đòi có được tài sản của con mẹ à? Nó xứng ư? Cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà. Nhà này vốn dĩ là của nhà họ Bạch, Bạch Quang Nhật không sinh được con gái, không thể nối dõi tông đường cho nhà chúng ta được. Thế nên căn nhà này và tất cả tài sản đều là của Bạch Quang, ngoài thằng bé ra thì chẳng ai có tư cách cả. Bạch Hoài An không xứng!”
“Nhưng như vậy thì sao chứ? Hiện giờ Bạch Hoài An đã phanh phui chuyện con nhận hối lộ rồi, nó đang ép chúng ta trả lại những tài sản này đấy. Nếu chúng ta không làm theo, nói không chừng nó còn có chiều gì thì sao” Bác Bạch nhìn mẹ mình bằng ánh mắt mơ hồ rồi thở dài.
Bà cụ Bạch lảo đảo đứng dậy rồi lao ra ngoài: “Mẹ phải đi tìm con khốn nạn kia nói chuyện cho ra lẽ mới được, nó đã không nể mặt mẹ thì mẹ cũng không phải nể mặt nó”
Bà cụ nói xong thì chạy ra khỏi cửa.
Bạch Quang nhìn bố bằng vẻ lo lắng: “Bà nội đi vậy có ổn không bố? Nhỡ Bạch Hoài An làm bà nội bị thương thì sao đây?”
“Bị thương thì càng tốt” Ánh mắt bác Bạch trở nên u ám, thấy Bạch Quang nhìn mình bằng vẻ kinh ngạc thì ông ta giải thích: “Bà nội con cũng là bà nội của nó, nếu nó dám làm bà con bị thương thì chúng ta cũng có thể viết tin tức cho nó”
Ông ta vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ lãnh đạo cấp cao.
Tay bác Bạch run lên, cơ mặt căng cứng, công ty muốn ông ta chịu trách nhiệm.
Ông ta tự nhủ phải bình tĩnh mới được, dù có mất việc cũng không thể ngồi tù.
——————–