Khi An Bích Hà nhận được thông tin từ nhân viên cửa hàng thì thầm nghĩ không ổn, không ngờ nhanh như vậy đã xảy ra chuyện rồi.
Cô ta vội vội vàng vàng chạy đến. Khi cửa hàng trưởng đang ứng phó với mấy người phụ nữ, cô ta trốn ở phía sau lén quan sát bọn họ, cuối cùng xác định được thân phận của mấy người phụ nữ này tương đối bình thường.
Đối với loại người này, từ trước đến giờ An Bích Hà luôn bí mật dùng tiền để dàn xếp, nhưng bề ngoài tuyệt đối không được lộ ra thỏa hiệp.
Một khi thỏa hiệp sẽ đồng nghĩa với việc thừa nhận quần áo của “Khinh Hà” có vấn đề, cứ như vậy về sau những chuyện như này sẽ không ngừng xảy ra liên tục.
Mấy người phụ nữ nhìn An Bích Hà ngang ngược như vậy, thực sự có hơi sững sờ, nhưng mà sau đó biểu cảm lại lập tức trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng tôi chưa từng có tiền sử bị dị ứng gì cả, trong thời gian này cho dù là ở phương diện nào cũng đều bình thường chẳng có khác biệt so với thường ngày, điều khác biệt duy nhất chính là mặc lên bộ quần áo vừa mới mua ở “Khinh Hà” này, chính là bộ quần áo rách này.”
Cô ta vừa nói vừa hung hăng ném thẳng bộ quần áo đến trước mặt An Bích Hà.
“Tôi mặc bộ quần áo này còn chưa đến một ngày, cả người đã ngứa ngáy mọc đầy mụn đỏ, các người bắt buộc phải cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Sau khi Ngô Thiên Lan nghe thấy những thời này thì mày cau chặt lại, tình trạng của cô gái này giống hệt với bà ta, đều chưa mặc đến một ngày. Mấy người phụ nữ ở phía sau cũng nhao nhao giơ bộ quần áo trong tay mình lên cho mọi người xung quanh nhìn: “Mọi người mau xem đi, quần áo chúng tôi mua ở “Khinh Hà”, một bộ mất đến triệu rưỡi gần hai triệu, chính là do tin tưởng vào thương hiệu của bọn họ. Nhưng mọi người xem thử cái chất lượng này đi.”
Người phụ nữ đó vừa nói, tay vừa động nhẹ một chút, khẽ dùng lực kéo một cái, cái áo đã biến dạng rồi, làm thế nào cũng không trở về trạng thái ban đầu được.
Một người phụ nữ khác thấy vậy cũng cầm cái áo của mình lên, tìm một chỗ chưa được may xong hoàn toàn kéo nhẹ một cái, cái áo đã bị xé thành hai mảnh, dùng thêm chút lực nữa, một cái áo đã biến thành một đống vải rách rồi.
Hai người vốn cũng không tức giận lắm nhưng sau khi biểu diễn một màn này cho mọi người xem thử thì nổi giận đến mức không kiềm chế được: “Cái chất liệu tệ hại này mà cũng dám bày lên giá bán cho khách hàng, quần áo của cửa hàng các người là đồ dùng một lần à? Tôi mua quần áo về là để mặc chứ không phải chỉ để treo trên giá mà thờ cúng đâu.”
Người vây quanh vốn chỉ muốn xem trò vui, nhưng xem đến đây thì cũng đã bắt đầu chỉ trỏ An Bích Hà mà xôn xao nghị luận.
“Chất lượng của bộ quần áo này cũng quá kém rồi đấy, thật sự là quần áo của “Khinh Hà” sao? Đồ của cửa hàng bọn họ trước kia đâu có như thế.”
“Là cô không biết thôi, An thị phía sau “Khinh Hà” đã rớt đài rồi, e rằng cũng chẳng còn bao nhiêu tiền nữa nên đã cắt giảm vào tiền nguyên liệu.”
“Nhưng cũng không thể cắt giảm đến mức này, giá vốn thấp như thế mà giá bán ra vẫn tăng lên không ít, lòng dạ của ông chủ này cũng quá thâm độc rồi.”
“Ông chủ là người phụ nữ kia kìa, vừa nhìn đã biết chẳng phải người lương thiện gì, vẻ mặt khôn khéo đúng chất gian thương.”
An Bích Hà đều nghe thấy hết những lời nghị luận này, tức đến mức mặt mũi đỏ bừng lên, cô ta cố gắng nhịn xuống, nói với mấy khách hàng nữ: “Mấy người tùy tiện cầm vài bộ quần áo đến rồi nói là mua từ cửa hàng của tôi, có chứng cứ hay không? Mác đâu?”
Một người phụ nữ trong số đó lấy một chiếc mác ra đưa qua, nhưng An Bích Hà ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái, tiếp tục hừ lạnh nói: “Cho dù có mác tôi cũng hoài nghi các người dùng thứ hàng chất lượng kém khác giả mạo thành quần áo của chúng tôi, cố ý nói quần áo của chúng tôi có vấn đề, có hiềm nghi lừa bịp?”
Mấy lời này khiến những người phụ nữ kia tức đến mức muốn xông lên đánh người.
Tuy rằng gia thế của bọn họ không thuộc hàng đặc biệt tốt, nhưng cũng là gia đình bậc trung, nào đã từng phải trải qua việc như này bao giờ.
Nhất thời, cả hai bên đều ở thế giằng co gay gắt.
Ngô Thiên Lan nhìn bộ dạng khoa trương của An Bích Hà, lại nghĩ đến vẻ mặt của Ngô Thành Nam, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.
An Bích Hà này thật sự đáng ghét giống hệt như Ngô Thành Nam, khiến người ta thấy chướng mắt, chẳng trách bọn họ có thể ở bên nhau, thật đúng là rắn chuột một ổ mà.
Bà ta vẫy vẫy tay với con trai Trần Bách Nhã phía bên cạnh, nói nhỏ vài câu vào tai anh ta.
Trần Bách Nhã dùng vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu rồi vội vã rời khỏi chỗ này.
Ngô Thiên Lan vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn hai bên tranh chấp, nghe An Bích Hà dùng giọng điệu của kẻ bề trên mà nói, bộ dạng càn quấy đến vô cùng. Đại khái bà ta có thể nghe ra, An Bích Hà chột dạ rồi, cho nên mới cố gắng hết sức đè chuyện này xuống.
Nhìn mấy bộ quần áo rách nát mà mấy người phụ nữ kia vứt xuống đất, trong não bộ của Ngô Thiên Lan lại hiện lên cảnh váy mình bị rách toạc ngay trước mặt bao nhiêu người, một trận thảm hại nhếch nhác đến vô cùng, thì tức đến mức hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Tuy rằng trong buổi tiệc liên hoan tối hôm qua đều là nữ, nhưng đều là người quen với nhau cả, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng sẽ thấy, trong đó không những có kẻ thù không đội trời chung Vu Hà Lan của bà ta mà còn có không ít kẻ miệng rộng khác.
Từ bữa tiệc liên hoan tối đến giờ đã qua lâu như vậy rồi, e rằng bộ dạng bà ta bị nổi mụn đỏ, váy bị rách toạc đó đã sớm bị lan truyền khắp nơi rồi.
Ngô Thiên Lan vừa nghĩ đến loại kết quả này, vừa xấu hổ vừa khó xử, vừa tức giận lại hận đến nghiến răng, ánh mắt không tự giác trở nên hung tợn mà nhìn chằm chằm An Bích Hà.
An Bích Hà đang cãi nhau với mấy người phụ nữ kia, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt hết sức gai mắt đang nhìn mình, cô ta vô thức ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía ánh mắt kia, vừa hay chạm phải ánh mắt của Ngô Thiên Lan.
Cái chạm mắt này tựa như chẳng sao cả những trong thoáng chốc An Bích Hà bị ánh mắt của Ngô Thiên Lan làm cho sợ hãi, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo.
Người này từ trên xuống dưới đều che rất kín, nhìn mũ nón khẩu trang thế kia thì thật sự nhìn không ra diện mạo, chỉ lộ ra một đôi mắt, đuôi mắt có vết tích của thời gian, còn có mấy cái nốt màu đỏ nữa.
An Bích Hà cảm thấy có chút quen thuộc với đôi mắt này nhưng động não một lúc lâu cũng không nghĩ ra người này rốt cuộc là ai.
Nếu như đã không quen biết, vậy thì tại sao ánh mắt người này nhìn mình lại ngập tràn oán hận thế kia?
Ngay khi cô ta còn đang hoài nghi, có một nhân viên cửa hàng vội vàng từ phía sau chạy đến, vừa gấp gáp vừa nhỏ giọng nói ở bên tai cô ta nói: “Tổng giám đốc An, không hay rồi, tôi vừa nhận được tin, bây giờ toàn bộ chi nhánh của “Khinh Hà” đều đang có người đến gây sự.”
“Tất cả?” An Bích Hà sững sờ, vội chỉ tay về mấy người phụ nữ phía trước truy hỏi: “Gây sự giống như kiểu của bọn họ hay sao?”
Nhân viên cửa hàng gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau đó cô ta tiến sát thêm một bước nữa, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa trong tay bọn họ đều là mác của cửa hàng chúng ta, phần lớn đều là vì vấn đề chất lượng, còn một phần khác thì giống với người phụ nữ dẫn đầu kia, cả người đều bị dị ứng, hình như thật sự là do quần áo của cửa hàng chúng ta gây nên, bây giờ phải làm thế nào đây? Có mấy chi nhánh đã bị làm loạn đến mức phải đóng cửa rồi.”
Chuyện này nghiêm trọng rồi.
Vẻ mặt của An Bích Hà cuối cùng cũng không còn vênh váo hung hăng như khi nãy nữa, trong mắt cũng đã có phần hoảng loạn, trái tim đập bùm bụp cứ như đánh trống, luôn cảm thấy có cái gì đó vượt qua dự tính của mình.
Lô quần áo thứ hai đã bày lên giá khá nhiều ngày rồi, lúc trước cũng không xuất hiện vấn đề gì, sao chỉ trong ngày hôm nay toàn bộ vấn đề đều tìm đến cửa hết thế chứ?
Nhất định là có người đứng đằng sau cài bẫy cô ta.
An Bích Hà vừa nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo hẳn đi. Lúc trước ghi âm của An Vu Khang bị truyền ra ngoài, chọc đến bao nhiêu người, trong thời gian đó ngoại trừ có vài cậu ấm cô chiêu đến đập cửa sổ ném đồ đạc của nhà họ An ra, thì mấy ngày này đều rất an phận, ngay cả “Khinh Hà” cũng không gặp phải phiền phức gì cả.
Lẽ nào bọn họ ở đây đợi cô ta?
Nếu như là như vậy, vậy thì hỏng bét rồi, bây giờ cô ta gần như không bất kỳ chỗ dựa nào, nếu như thật sự có người ra đòn chết muốn đối phó với cô ta, cô ta căn bản là không có cách nào chống đỡ.
An Bích Hà không thể đối phó được mấy người phụ nữ trong cửa hàng kia, nên mặc kệ tất cả giao lại hết cho nhân viên cửa hàng, chuẩn bị rời đi để đến tìm mẹ thương lượng cách ứng đối.
Kết quả, còn chưa đi được hai bước, mấy người phụ nữ kia thấy cô ta muốn chạy nên xông lên trước tóm lấy cánh tay của cô ta, rồi vây chặt cô ta lại.
“Sao nào, nói không được chúng tôi nên muốn chạy có đúng không, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ, lần này cô nhất định phải có một lời giải thích rõ ràng cho tôi.”