,Lý Gia Minh ngơ ngác nhìn cảnh sát Trương, môi cậu ta run rẩy, một lúc sau cũng không nói được gì.
Cảnh sát Trương nhìn người đàn ông gầy yếu trước mặt. Không đúng, không thể gọi cậu ta là đàn ông được, mặc dù đã hai mươi tuổi nhưng vóc người Lý Gia Minh vẫn xanh xao gầy yếu trông giống như một đứa trẻ.
Ông ta lại gần và xoa đầu Lý Gia Minh, vẻ mặt vừa dịu dàng lại lương thiện nói: “Gia Minh, nhiều năm qua con chịu khổ nhiều rồi, giờ con quay lại thành phố S đi, đó mới là nhà của con.”
Lý Gia Minh nghe vậy thì không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt chảy ào ào xuống mặt đất.
Dù có cố gắng lau như thế nào thì cũng không thể lau sạch được.
Cậu ta ôm lấy cảnh sát Trương khóc như một đứa trẻ, vừa nghẹn ngào lại uất ức: “Chú Trương, con muốn gặp bố con, con thật sự rất nhớ ông ấy.”
Nhiều năm qua, mỗi ngày mỗi đêm cậu ta đều nhớ đến bố, nhưng cậu ta không thể làm gì để quay trở về được.
Rõ ràng cơ thể bố rất mạnh khỏe nhưng vì cậu ta mà ông ấy đã làm ra nhiều chuyện sai trái như vậy, lúc nào trong lòng cũng cảm thấy dằn vặt, mới một năm ngắn ngủi mà cơ thể ông ấy đã cạn kiệt hết sức lực.
Đồn cảnh sát rơi vào một khoảng yên tĩnh, hốc mắt của cảnh sát Trương đỏ bừng lẳng lặng nhìn Lý Gia Minh.
Qua một lúc, blog chính thức của cảnh sát thành phố S lập tức công bố tin tức.
Tin tức Lý Gia Minh quyên góp hơn một tỷ được công bố, sau khi công bố còn cố ý thổi phòng lên. Cách nói ác độc khó nghe nhằm chỉ đích danh phê bình Lý Gia Minh trên mạng xã hội. Cuối cùng còn dùng kiểu chữ vừa to vừa đậm để nhấn mạnh.
“Internet không phải ngoài vòng pháp luật, hy vọng những người sử dụng mạng xã hội nên cẩn thận lời nói của mình.”
Facebook vừa hiện thông báo, tất cả những bình luận đều dừng công kích.
Những người khi nãy vội vàng xóa sạch bình luận của mình, thậm chí có người còn xóa cả facebool.
Những người còn lại lập tức im lặng, nửa câu nói xấu cũng không dám nói ra.
Bạch Hoài An thấy rốt cuộctình hình trên mạng cũng được khống chế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy phút sau, Lý Gia Minh gọi điện đến.
Giọng cậu ta vừa mới khóc nên có chút khàn khàn, cậu ta nói với Bạch Hoài An: “Cô chủ Bạch, cám ơn cô đã nhắc nhở tôi chuyện này.” . ngôn tình tổng tài
Bọn họ nói ghi âm và di thư sẽ được phơi bày. Nguyên nhân An Vu Khang mắc bẫy rất nhanh sẽ được làm rõ, cuối cùnh chuyện này cũng không thể che giấu nữa rồi.
Bạch Hoài An lo lắng nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến Lý Gia Minh nên đã sớm nhắc nhở cậu ta phải chuẩn bị sẵn sàng, vậy mới có thể che giấu được tung tích.
Lý Gia Minh suy đi nghĩ lại thì quyết định đứng ra bồi thường thay bố cậu ta.
Ban đầu cậu ta muốn cho Bạch Hoài An tiền, nhưng Bạch Hoài An lại không muốn nhận nên chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu cậu áy náy thì lấy số tiền đó đi quyên góp đi, cũng coi như là làm việc thiện tích đức.”
“Không cần phải cảm ơn tôi.” Bạch Hoài An nói xong là dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Mặc dù bố của cậu làm chuyện sai trái, nhưng lúc đó cậu không hề biết. Vì vậy cậu không cần phải tự trách mình đâu.”
Giọng nói của cô hơi không được tự nhiên, vốn dĩ muốn an ủi Lý Gia Minh nhưng lời nói ra lại không được dịu dàng.
Lý Gia Minh hiểu ý cô nên khẽ cười một cái: “Cô chủ Bạch, cô là một người tốt.”
Hai người nói qua loa mấy câu rồi cúp máy.
Bạch Hoài An cầm điện thoại di động, sắc mặt cô phức tạp: “Tôi không phải là người tốt đâu.”
Bố cô mới là người tốt. Còn cô thì không phải, vì muốn báo thù mà cô đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa.
Thật sự mà nói, nếu ghi âm bị truyền ra ngoài sẽ liên lụy đến Lý Gia Minh. Rõ ràng cô biết điều đó.
Nhưng cô vẫn làm.
Bạch Hoài An rủ mắt, siết chặc ngón tay, oán giận trong lòng cô nhất định phải trả. Nợ máu thì phải trả bằng máu, đó mới là tính cách của cô.
Bên bọn họ đang thực hiện nhiệm vụ, bên Hoắc Tùng Quân cũng không rảnh rỗi mấy.
Trở lại công ty, trước mắt Hoắc Tùng Quân sẽ cho Triệu Khôi Vĩ cơ hội lấy bản ghi âm đến các nhóm xí nghiệp và giới con nhà giàu.
Vừa nhắc đến ghi âm, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Nhất là khi nhắc tới những xí nghiệp kia, họ đều hận An Vu Khang đến nghiến răng.
Trước tiên vẫn nên ngồi nhìn bọn họ đánh nhau, từ khi nhà họ An sa sút, không có ơn cũng không có thù với bất kỳ dòng họ nào. Trong lúc anh đang giận dữ thì An Vu Khang cũng mắc bẫy, hiện tại càng không có cách nào nhằm vào ông ta.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào An Bích Hà, chuyện lần này An Bích Hà thật sự không biết gì cả.
Lúc An thị phá sản, cô ta bị đá khỏi hội con nhà giàu, nhờ vậy mà cô ta mới biết được bộ mặt thật của những kẻ chị em giả dối kia.
Tính cách cô ta tồi tệ vì vậy nên không có nhiều bạn, cô ta chỉ chơi với mình Chung Khánh Ngọc. Lúc trước Chung Khánh Ngọc hại cô ta sau đó thì chạy ra nước ngoài.
Ghi âm đã bị truyền ra mấy tiếng nhưng An Bích Hà vẫn hoàn toàn không biết gì.
Cũng không biết rằng nguy hiểm đang sắp tới với mình.
Hiện tại cô ta đang định ở nhà xem tin tức với mẹ An.
Sáng nay bọn họ đã biết chuyện An Vu Khang bị mắc bẫy rồi.
Lúc này mẹ An đang tức giận mắng: “Đồ vô dụng! Ngay cả chuyện chạy trốn cũng không làm được, mới một đêm đã bị bắt, đúng là chẳng có ích lợi gì.”
An Bích Hà run rẩy ngồi trên ghế sa lon nhìn mẹ An nói: “Tối hôm qua chúng ta không giúp bố, mẹ nói xem bố có làm bậy như vậy có liên lụy đến chúng ta hay không?”
Mặc dù nhiệm vụ sát hại Bạch Quang Nhật là An Vu Khang ra lệnh. Tuy ghi chép của bệnh viện cũng đã bị triệt tiêu, nhưng chuyện cô ta lái xe trong lúc say thì… Thôi trước tiên phải biết rõ tình hình hiện tại của An Vu Khang ra sao đã, sau đó mới xác định xem ông ta đã cho ai làm.
Một khi ông ta muốn trả thù bọn họ sẽ lập tức lấy toàn bộ chứng cứ báo với cảnh sát.
Vậy sau này An Bích Hà muốn sống yên ổn, e là cũng rất khó. Chuyện say rượu, nếu không ngồi tù thì cũng phải trả một khoảng tiền bồi thường lớn cho Bạch Hoài An.
Dù sao cô ta cũng là người gây họa.
Bạch Hoài An bị mù, Bạch Quang Nhật thì bị thương nặng là do cô ta lái xe đụng vào bọn họ.
An Bích Hà vội vàng vò đầu bức tóc hệt như một người điên, cả người nóng nảy.
“Bích Hà ngoan nào, đừng vội, con bình tĩnh lại.” Mẹ An lập tức an ủi cô ta: “Dù sao con cũng là con gái của An Vu Khang, trong tay con còn có “Khinh Hà” là tài sản nhà họ An. Sau này An Vu Khang cần chúng ta vào trại giam thăm ông ta. Hơn nữa, sau khi ông ta được thả, không có tiền cũng không có sức, e là còn cần con nuôi nữa kìa, ông ta sẽ không tố cáo con đâu.” Mẹ An vô cùng chắc chắn về chuyện này. Mặc dù bà ta và An Vu Khang không có tình cảm nhưng mẹ An là người hiểu rõ nhất về tính cách của ông ta.
An Bích Hà nghe vậy mới nhẹ nhõm một chút: “Hy vọng là như vậy.”
Nhưng cô ta không biết trước tương lai, vì vậy An Bích Hà vẫn nơm nớp lo sợ và thấp thỏm không yên.
Mẹ An chỉ có thể dời đi sự chú ý nói với cô ta: “Chúng ta đi dạo một vòng nhà máy “Khinh Hà” đi, xem việc kinh doanh như thế nào rồi.”
Đây là chuyện duy nhất có thể an ủi hai mẹ con họ.
Văn phòng của An thị đã bị niêm phong. Bây giờ đến phòng làm việc còn không có, các nhà thiết kế cũng bỏ đi hết, chuyện này làm cho bọn họ vô cùng nhức đầu.
Nhưng dù sao “Khinh Hà” vẫn còn, không chỉ có cơ sở chính ở thành phố S mà xung quanh còn có mấy chi nhánh, đại lý lớn nhỏ đếm không hết.
Mặc dù mức độ buôn bán một ngày không bằng lợi nhuận của An thị lúc trước, nhưng cũng đủ để duy trì cuộc sống giàu có hiện tại.
An Bích Hà nghe vậy, mắt sáng rỡ nói: “Ngày hôm qua con đã mở rộng sản xuất ở công xưởng, chúng ta lời được rất nhiều từ đám quần áo đã bán đi. Qua mấy ngày nữa con đem đám quần áo khác đi thiết kế, hàng tồn kho thì bán ở “Khinh Hà”. Rất nhanh chúng ta sẽ lại kiếm thêm một khoản lời nữa. Đến lúc đó chúng ta xây một phòng làm việc mới và tuyển nhà thiết kế, từng bước từng bước vực dậy “Khinh Hà”, bằng năng lực của con, sau này nhất định có thể làm An thị hồi phục lại như xưa.”
Cô ta hào hứng nói, kéo tay mẹ An đi thay quần áo chuẩn bị đi xem xét một vòng. Hai người vừa từ trên lầu đi xuống còn chưa kịp ra cửa đã nghe thấy một tiếng “Ầm”, là tiếng kính trong nhà bị đập bể.
An Bích Hà hét lên, hai mẹ con ôm đầu ngồi thụp xuống.
Lúc trước vì giảm bớt chi phí mà bọn họ đã cho tất cả người giúp việc nghỉ hết, chỉ giữ lại một bà vú để tiện phục vụ.
Bây giờ bà vú không có ở nhà, trong nhà cũng không còn ai có thể chống trả nữa.
An Bích Hà không ngờ ban ngày ban mặt mà vẫn có người dám xông vào, đập phá cửa kính nhà bọn họ. Hai mẹ con ôm nhau run lẩy bẩy, nhìn cục đá trên mặt đất, ánh mắt đầy khiếp sợ.
“Mẹ, có phải có ăn trộm hay là cướp bóc gì không, bọn họ có dám xông tới làm chúng ta bị thương không?”
Cơ thể An Bích Hà run rẩy dựa vào mẹ An.
Chẳng lẽ chuyện bọn họ sa thải người giúp việc bị người khác biết được. Cho nên mới có người to gan dám đến đây cướp tiền.
Mặc dù An thị đã phá sản nhưng nhà họ An vẫn còn tài sản. Từ bên ngoài nhìn vào căn nhà này trông cũng rất giàu có, nói không chừng có người muốn nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu cướp ít tiền của bọn họ.
Mẹ An vừa chuẩn bị nói gì đó lại nghe thấy tiếng kính bị đập bể, mảnh vụn kính bắn khắp nơi. Có một ít vụn văng vào mặt bọn họ cắt ra một vết thương nhỏ.
Sắc mặt An Bích Hà đầy sợ hãi, cô ta hít một hơi khí lạnh vì bị đau.
“Mẹ, chúng ta phải báo cảnh sát!”