An Bích Hà sửng sốt rồi cau mày nhìn Bạch Hoài An: “Cô Bạch, cô đừng thể hiện nữa. Cô thừa nhận ngay từ đầu thì vẫn còn cơ hội cho cô thay đổi. Còn nếu có nhất quyết không muốn nhận sai thì tôi cũng không làm gì được cô cả dù sao tôi cũng hết cách rồi”
“Cô đúng là một người thú vị. Mọi chuyện vẫn còn chưa rõ ràng mà bắt tôi phải vội vàng nhận lỗi” Bạch Hoài An cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai, khinh thường: “Tôi với cô là có quan hệ gì, tạm thời không nói đến chuyện tôi không hề làm sai, vậy dựa vào đâu mà cô giả vờ đứng lên xin lỗi thay cho tôi”.
“Cô... cô đúng là không biết tốt xấu, Bích Hà làm vậy rõ ràng là đang giúp cô!” Chung Khánh Ngọc tức giận nói rồi chỉ tay về phía cô.
Bạch Hoài An cau mày nhìn đầu ngón tay của cô ta, cô bẻ mạnh ngón tay của cô ta lên trên. Chung Khánh Ngọc đột nhiên hét lên: “Bạch Hoài An, cố định làm gì vậy?”
Sự chán ghét hiện lên trong mắt Bạch Hoài An: “Tôi đã nói rồi tôi rất ghét người ta chỉ tay vào mặt tôi. Lúc trước là An Bích Hà, bây giờ lại là cô. Chủ tớ hai người đúng là tâm ý tưởng thông, đến cả thói quen cũng giống hệt và đều là những người bất lịch sự”.
Chung Khánh Ngọc nghe đến từ “chủ tớ thì tức đến phát điển. Mặc dù cô ta luôn ở bên cạnh An Bích Hà nhưng hai từ “chủ tớ này đúng là thật sự rất quả đáng.
Hoắc Tùng Quân nhìn Bạch Hoài An làm cho hai người phụ nữ kia tức đến mặt biến sắc, trong lòng anh thoáng cảm thấy rất thú vị.
Anh ở bên cô ba năm, anh tưởng mình đã nhìn thấy tất cả mọi dáng vẻ của cô. Nhưng thật sự anh chưa nhìn thấy cô sống động như vậy, hung dữ phản kích người khác như vậy. Cô như vậy làm anh cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Hoắc Tùng Quân đứng ở một bên không can thiệp. Bạch Hoài An hình như muốn tự mình giải quyết chuyện này. Nếu anh xen vào nhất định khiến cô cảm thấy chán ghét. Tốt nhất anh chỉ nên im lặng đứng một bên, nhìn vợ cũ của anh một mình “dẹp loạn bốn phương”.
Bạch Hoài An thấy Chung Khánh Ngọc không nói nữa thì mới nhìn sang An Bích Hà. Ánh mắt lạnh lùng của cô khiển An Bích Hà rùng mình.
An Bích Hà nuốt nước bọt, cố giả vờ bình tĩnh: “Được rồi, cô nói đi, tôi cũng muốn xem cô có thể nói được gì”.
Trong lòng cô ta đinh ninh khẳng định bức tranh này có vấn đề, một người nghèo rớt mùng tơi như Bạch Hoài An làm sao có thể mua được đồ thật chứ? An Bích Hà vô cùng chắc chắn về chuyện này.
Bạch Hoài An bước đến trước bức tranh, chỉ tay vào phần con dấu và nói: “Con dấu này. không phải là con dấu thường thấy trên những bức tranh chữ của ông Hà Kim Minh mà là con dấu riêng của ông ấy. Rất ít người từng nhìn thấy nó nên khiến nhiều người nghĩ rằng đây là hàng giả”.
Cô vừa nói vừa nhìn về phía bố Lâm: “Bức tranh mà bác từng nhìn thấy ở chỗ bạn của bác có phải có con dấu khác như thế này không a?”.
Bố Lầm nhìn kỹ rồi gật đầu: “Đúng vậy, đúng là khác nhau nhưng chữ viết trên hai con dấu là giống nhau”.
Bạch Hoài An mỉm cười, hai mắt cô cong lên, quyến rũ mê người nhưng cô lại không hay biết: “Đúng vậy, bởi vì hai con dấu là do chính tay ông ấy khắc. Tiếp theo, mọi người hãy nhìn tới giấy vẽ. Đây là loại giấy Hồng Tinh Tuyên, mặc dù không phải là loại quá đắt nhưng cũng không phải là loại giấy rẻ tiền mà các tranh chữ ngoài phố thường dùng, những tranh đó thường không dùng được loại giấy tốt như vậy. Mực vẽ hơi lấp lánh màu tím, cũng là loại mực cực phẩm. Cho dù đây là hàng giả thì giá cũng nhất định không rẻ”.
Khi cô nói, bố Lâm gật đầu liên tục, tán thành với những gì cô nói.
Bạch Hoài An nói tiếp: “Chúng ta tiếp tục nhìn vào phần tranh chữ này, bác Lâm đều vô cùng quen thuộc với kỹ thuật vẽ tranh, thói quen vẽ hay nét chữ này. Bác Lâm là người hiểu biết về tranh chữ, yêu thích ông Hà Kim Minh như vậy nên chắc có thể nhận ra được tất cả những thứ này không phải là giả mạo”
Bác Lâm cười: “Ngay từ đầu tôi cũng không hề nói đây là đồ giả”
An Bích Hà đứng sửng sốt nghe những phân tích rất có lý của Bạch Hoài An. Đặc biệt bác Lâm lại còn có vẻ rất đồng ý với Bạch Hoài An khiến cô ta càng hoang mang. Làm sao có thể như vậy được? Bức tranh này thật sự là tranh thật sao?
“Đây, có thể người mà cô tìm có kỹ năng vẽ khá tốt, rất giỏi bắt chước ông Hà Kim Minh. Điều này cũng rất có khả năng xảy ra. An Bích Hà loay hoay tìm cớ bào chữa cho mình: “Bác Lâm thích sưu tầm tranh chữ như vậy nhưng cũng không phải là người chuyên nghiệp. Có thể nhất thời cũng không nhận ra ngay được.”
Nghe An Bích Hà nói câu này, Chung Khánh Ngọc không nhịn được kéo tay cô ta một cái.
An Bích Hà nói câu này không phải đang nói thẳng vào mặt bố Lâm rằng, con mắt của bác còn kém lắm, khả năng xem tranh thư pháp cũng rất tồi, thậm chí còn không phân biệt được đâu là hàng thật đâu là hàng giả!
Nhưng lúc này An Bích Hà đang tức điên nên cho dù Chung Khánh Ngọc nháy mắt thế nào cô ta cũng không thèm nhìn.
Chung Khánh Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy gương mặt của bố Lâm đã đanh lại.
“Cô gái, cô nói như vậy là có ý gì? Mặc dù tôi tuổi cao nhưng cũng không đến mức hoa mắt không phân biệt được thật giả”.
Trong giọng nói của bố Lâm mang theo cả sự tức giận, đến lúc này An Bích Hà mới nhận ra. Cô ta muốn phản bác lại những gì Bạch Hoài An Lạc nói nhưng lại kéo cả bố Lâm vào, nói những cầu khiến ông cảm thấy không vui.
Cô ta vội vàng giải thích: “Không phải, bác Lâm, cháu không có ý đó.”
Lúc này Bạch Hoài An đột nhiên ngắt lời cô ta. Nụ cười của cô rất đẹp và mê người: “Cô An, thực ra muốn chứng minh bức tranh có phải là thật hay không, tôi vẫn còn một cách đơn giản mà thô bạo hơn”.
An Bích Hà không hiểu vì sao khi nhìn thấy nụ cười này của Bạch Hoài An, cô ta vô cùng bối rối và hoảng hốt. Cô ta thật sự chỉ muốn rạch nát khuôn mặt đó ra.
“Cách gì?” Bố Lâm tuy biết bức tranh này là thật nhưng vẫn muốn nghe xem Bạch Hoài An có ý tưởng gì.
Ông muốn để cho Bạch Hoài An chứng minh, nếu không sẽ bị người khác nói là thiên vị hoặc vì ông đang giữ thể diện cho con trai nên mới thừa nhận bức tranh đó là thật.
Nếu không đưa ra được bằng chứng xác thực, để An Bích Hà ở bên ngoài nói linh tinh, dù sao cũng ảnh hưởng xấu với Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An nhìn bố Lâm ngoan ngoãn: “Bác Lâm, cháu có thể chứng minh bằng cách gọi điện trực tiếp cho ông Hà Kim Minh”.
Chung Khánh Ngọc hừ lạnh: “Bạch Hoài An, cô nghĩ cô là ai vậy, lại còn bày đặt gọi điện trực tiếp với một bậc thầy về tranh chữ nổi tiếng như Hà Kim Minh. Cô muốn gọi là có thể gọi được sao?”.
Vẫn còn ở đó mà giả vờ, đúng là không hiểu làm sao. Chẳng lẽ Bạch Hoài An không sợ một lát nữa bị bóc mẽ ra thì mất mặt đến như thế nào sao?
An Bích Hà thả lỏng, cô ta cười mỉa mai: “Tôi còn tưởng cô có ý tưởng gì hay. Đúng là đơn giản, thô lỗ nhưng cũng rất ngu ngốc. Cô có được thông tin liên lạc của Hà Kim Minh trước rồi hãy tình sau”.
Bạch Hoài An nhướng mày, cô lấy điện thoại ra, gọi luôn video cho ông Hà Kim Minh. Giọng nói quen thuộc khiến cả sảnh tiệc im lặng.
Khách đến dự tiệc quay ra nhìn nhau, Bạch Hoài An thật sự thật dám gọi video sao? Mấu chốt là người bên kia có phải là Hà Kim Minh hay không nếu không chuyện này đúng là một trò cười!
Mọi người nín thở đổ dồn ánh mắt về phía Bạch Hoài An, chuông điện thoại kêu liên tục, không có người bắt máy.
An Bích Hà cười càng lớn và càng đắc ý hơn. Hoắc Tùng Quân cau mày, anh đang định bước tới giúp Bạch Hoài An giải vây thì đột nhiên cuộc gọi video được kết nối.
Bạch Hoài An nhìn ông cụ trong màn hình rồi lễ phép chào hỏi: “Thầy giáo, cuối cùng thầy cũng nhận máy!”
Thầy giáo!
Thấy Bạch Hoài An xưng hô như vậy, bố Lâm sửng sốt, ông nhìn về phía Bạch Hoài An đầy ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Hà Kim Minh thật sự là thật giáo của cô gái này?
“Nhóc con đáng ghét, thầy đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Thầy già rồi, không biết dùng những đồ của người trẻ tuổi các em. Vừa rồi điện thoại reo một lúc lâu và thầy không biết làm gì nên phải xuống lầu nhờ sự huynh của con làm giúp thì mới biết làm thế nào?
Giọng nói ở đầu dây bên kia tuy già nua nhưng vẫn cô cùng khỏe mạnh.
Bạch Hoài An cười nghịch ngợm, giọng nói mang theo vẻ làm nũng: “Thầy, không phải vì có chuyện đột xuất sao? Thầy rộng lượng tha lỗi cho em đi. Lần sau em sẽ lén đem tới cho thấy một bình rượu ngon. Nhất định không để cho sư huynh biết”
Đến lúc này Hà Kim Minh mới chịu tha thứ cho cô: “Nói đi nhóc con, có chuyện gì vậy? Không phải lúc trước em vừa nhờ thầy vẽ một bức tranh sao? Sao lại có chuyện nữa vậy?”
“Là do bức tranh đó gây ra đấy ạ!” Bạch Hoài An liếc nhìn về phía An Bích Hà, thấy sắc mặt cô ta đã tái nhợt. Cô không buồn tức giận hừ một tiếng “Có người nghi ngờ bức tranh của thầy là giả, nói em không có ý đồ gì đó”.
Hà Kim Minh nghe xong vô cùng tức giận, giọng nói trở nên cao vút: “Đứa khốn kiếp đui mắt đó dám nghi ngờ bức tranh của ta sao?”
Khuôn mặt của An Bích Hà vừa đỏ vừa trắng, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận lại vừa chột dạ. Ông già đó dám chửi cô ta là đứa khốn kiếp đui mắt?
Bạch Hoài An vội vàng xoa dịu thầy mình: “Không sao ạ, chỉ là một kẻ ngu dốt không biết lịch sự. Thầy quan tâm đến loại người này làm gì chứ?”
Nhát dao này đâm vào người An Bích Hà khiến cô ta cảm thấy bị thương rất nặng. Vừa bị mắng là đứa khốn kiếp đui mắt giờ lại còn bị chửi là kẻ ngu dốt không biết phép lịch sự. Đúng là tức phát điên.
Những người xung quanh vô tình hoặc cố ý nhìn về phía An Bích Hà, đến khi bị cô ta trừng mắt lên nhìn mới không dám nói gì nữa.
Nếu không phải vì có nhà họ An thì chắc cô ta đã sớm bị người ta lấy ra làm trò cười và phải chui xuống một cái lỗ nào đó cho bớt nhục nhã.
“Tiền bối Hà Kim Minh!” Bố Lâm tiến lên trước chào hỏi, ông thực sự vô cùng phấn khích. Đổi mặt trực tiếp với thần tượng của mình làm một người vẫn luôn chững chạc và vững vàng như ông lại trở nên bối rối không biết làm gì..
Ông Hà Kim Minh liếc nhìn bố Lâm một cái: “Ông chính là Lâm Quốc Bảo sao? Con nhóc này nói phải đi dự tiệc sinh nhật của ông nên nhờ tôi vẽ một bức tranh cho ông. Là ông cảm thấy nó là đồ giả sao?”
“Không, không phải!” Bố Lâm vội vàng xua tay.
Hà Kim Minh hừ lạnh một tiếng: “Không phải là được, nếu nói là đồ giả thì đúng là đồ ngu, phải về nhà đọc thêm nhiều sách lắm”
Ông Hà Kim Minh nói chuyện rất độc mồm, mắng người cũng vô cùng khí thể. Bạch Hoài An nói chuyện với ông vài câu rồi cúp máy. Sau đó nhìn về phía An Bích Hà: “Thế nào cô An, cô còn nói bức tranh này là hàng giả không?”
- -------------------