Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 319: Chương 319: Hận sắt không rèn thành thép




Nhảy hố truyện: Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý

Tác giả: Giai Giai

Thể loại: Tổng Tài, Sủng, Đô Thị

Nhân vật: Bạch Hoài An - Hoắc Tùng Chương 319: Hận sắt không rèn thành thép

Hoắc Tùng Quân nhìn hai người một trước một sau đi vào phòng bếp, đôi mắt híp híp lại, nói với Bạch Hoài An: “Anh về phòng thay quần áo trước”

Bạch Hoài An gật gật đầu: “Để em vào xem, giúp Minh Nguyệt một tay”

Cô nói xong thì cũng đi vào phòng bếp.

Hoắc Tùng Quân trở lại phòng ngủ, việc đầu tiên làm là gọi video cho Châu Hữu Thiên.

Rất lâu sau video mới được kết nối, khuôn mặt đẹp trai nhưng tái nhợt của Châu Hữu Thiên xuất hiện, anh nhìn chăm.

chằm vào hai quầng thâm mắt xuất hiện trên màn hình di động.

“Hoắc Tùng Quân, tìm tớ có chuyện gì sao?”

Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút khi nhìn gương mặt giống như là bị hư thận của anh ta, nhíu mày nói: “Sở Minh Nguyệt đã qua đây được một ngày mà cậu không có một chút biểu hiện gì sao? Thật sự muốn chia tay với cô ấy?”

Lời này bất giác mà mang đến một chút tức giận hận sắt không rèn thành thép.

So với Trần Thanh Minh thì Châu Hữu Thiên có quan hệ thân thiết với anh hơn, về tình về lý thì anh có lẽ nên giúp đỡ Châu Hữu Thiên, nhưng mà anh ta lại không biết cố gắng, căn bản là không bằng Trần Thanh Minh, quả thật cũng không bằng những người khác.

Bạn gái đã đi khỏi một ngày một đêm, còn trải qua chuyện nguy hiểm như vậy mà anh ta ngay cả một lời hỏi thăm cũng không có.

Sở Minh Nguyệt cũng không nói chuyện này với Châu Hữu Thiên, bây giờ bọn họ chính là bạn trai bạn bạn gái, gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy cô ấy cũng không nói với Châu Hữu Thiên, có thể thấy được người bạn trai này trong lòng cô ấy không đáng để dựa vào.

Châu Hữu Thiên bị anh nói đến mức có chút không nhịn được, nhưng lại không dám phản bác lại Hoắc Tùng Quân, nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy cô ấy chắc là không muốn bị tớ quấy rầy, cô ấy càng muốn yên tĩnh một mình hơn”

Anh ta thừa nhận mình có chút sợ hãi, sợ hãi phải đối mặt với Sở Minh Nguyệt, càng sợ hãi chính sự lơ đãng vừa rồi của mình sẽ vô thức làm cô ấy tổn thương và đẩy cô ấy ra xa hơn, vì vậy anh ta chỉ thể đáp lại một cách tiêu cực như vậy.

Hoắc Tùng Quân hít sâu một hơi, khẽ cắn môi và nhìn anh.

Anh kể lại đầu đuôi sự còn nói về chuyện hôm nay Sở Minh Nguyệt suýt chút nữa bị tạt axit, đem tất cả nói hết cho Châu Hữu Thiên.

Tuy nhiên, anh không để lộ ra tâm tư của Trần Thanh Minh, chỉ kể lại sự thật một cách khách quan, nhìn xem Châu Hữu Thiên có phản ứng như thế nào thì sẽ biết sau này mình phải làm gì.

Sau khi Châu Hữu Thiên nghe xong những gì anh kể thì quả thật vô cùng hoảng loạn, hỏi anh xem Sở Minh Nguyệt có bị thương hay không và bây giờ như thế nào.

Hoắc Tùng Quân thấy trong mắt anh ta là sự quan tâm và lo lắng rất kiên định, anh cảm thấy anh ta còn cứu chữa được.

Là một người bạn, anh có thể cho Châu Hữu Thiên biết những gì anh ta nên biết, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ thiên vị, càng không bao giờ gây trở ngại cho Trân Thanh Minh.

Cả hai người đều là những người bạn có bãn lĩnh.

Nếu Châu Hữu Thiên thật sự không đáng tin cậy thì Sở Minh Nguyệt đi theo anh ta cũng sẽ làm lỡ mất tuổi xuân của cô ấy.

“Cô ấy không có bị thương, nhưng Sở Minh Nguyệt là một cô gái, phải trải qua một chuyện nguy hiểm như vậy, cô ấy không nói ra nhưng không có nghĩa là cô ấy thật sự không sợ, lúc này mới cần cậu an ủi”

Châu Hữu Thiên mím môi, gật gật đầu: “Tớ lập tức đi qua đó”

Anh ta nói xong thì liền vội vã cúp điện thoại.

Hoắc Tùng Quân gật gật đầu, Châu Hữu Thiên có thái độ như vậy thì xem như còn được, còn có thể níu kéo tâm tư của Sở Thanh Nguyệt hay không thì vẫn phải dựa vào chính anh ta.

Sau khi anh thay xong quần áo thì đi ra ngoài, nghe thấy trong phòng bếp truyền ra những tràng tiếng cười.

Trần Thanh Minh kể một câu chuyện cười, khiến cho hai cô gái đều phát ra những tiếng cười giòn tan.

Hoài An thì không cần phải nói, khi đã không còn gánh nặng tâm lý và áp lực, cô luôn luôn là một cô gái hoạt bát.

Điều Hoắc Tùng Quân không ngờ tới chính là Sở Minh Nguyệt, tính cách của cô ấy hướng nội, thế nhưng cũng cười vui vẻ đến như vậy.

Hoắc Tùng Quân lắc đầu thở dài một hơi.

Châu Hữu Thiên ở trước mặt các cô gái rất biết ăn nói, nhưng tại sao ở trước mặt Sở Minh Nguyệt lại không nói được cái gì, anh ta vẫn nên học hỏi tính cách không biết xấu hổ này của Trần Thanh Minh.

Khi lò nướng nóng lên, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Trần Thanh Minh cũng không thèm sắt đồ ăn, cứ đứng canh ở trước lò nướng, còn ngửi ngửi một cách khoa trương, trên khuôn mặt đẹp trai kia đều là sự kinh hỉ, nhìn về phía Sở Minh Nguyệt mà nói những lời khen ngợi.

“Hoài An nói em rất giỏi làm các món ngọt.

Tôi cứ nghĩ đó chỉ là những đồ ngọt làm ở nhà, không ngờ nó lại tinh xảo và có mùi thơm như vậy.

Nó thậm chí còn thơm và ngọt hơn so với trong cửa hàng, nhất định là ăn rất ngon.

Nếu như em không vẽ tranh thì có thể mở một tiệm bánh, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền”

Sở Minh Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu cười một chút, để lộ cái cổ tinh tế trắng nõn, mang theo sự dịu dàng thanh cao, cô ấy thẹn thùng nói: “Không có ngon như anh nói đâu, hôm nay không đủ nguyên liệu nên chỉ có thể làm được như vậy.

Chờ sau này khi mua đủ nguyên liệu thì tôi sẽ làm tiếp cho anh”

Hôm nay Trần Thanh Minh đã cứu cô ấy một mạng, thật vất vả mới đưa ra yêu cầu đơn giản là muốn ăn đồ ngọt, bởi vì cô ấy không có đầy đủ nguyên liệu nên chỉ có thể làm đơn giản nhất, Sở Minh Nguyệt luôn cảm thấy ngại ngùng.

“Nói gì vậy, món em là đều là những thứ tôi rất thích ăn”

Trần Thanh Minh vội vàng nói.

Hoắc Tùng Quân thở dài khi nhìn thấy mặt anh ta ngập tràn tươi cười, bộ dạng rất mãn nguyện.

Bạch Hoài An đi về phía anh, đang định nói anh bị thương nên hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt thì tiền nghe được tiếng thở dài của anh.

Cô liền hỏi: “Sao tự nhiên lại thở dài?”

Hoắc Tùng Quân Lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cánh tay có chút dau.”

Lờí này vừa nói ra đã khiến Bạch Hoài An lập tức căng thẳng, vội vùng đỡ anh đi ra ngoài: “Có phải do miệng vết thương nhiễm trùng hay không, có muốn thay thuốc hay không? Tháo bằng vải ra để em kiểm tra một chút”

Hoắc Tùng Quân chủ ý thuận miệng nói để đời đi sự chú ý của Bạch Hoài An, nhưng lại phát hiện cô có phản ứng lớn như vậy anh vội vàng lắc đầu: “Chỉ là hơi đau thôi, chắc là có chút mệt mỏi”

“Để em bảo Trần Thanh Minh hôm nay nấu ăn thanh đạm một chút, anh đang bị thương, đừng ăn những thứ không nên ăn, sẽ khiến miệng vết thương bị nhiễm trùng”

Bạch Hoài An vừa định quay đi thì Hoắc Tùng Quân đã vươn tay túm lấy cô: “Anh vừa thấy mấy đồ ăn mà Trần Thanh Minh lấy ra rồi, trong lòng cậu ấy cũng biết rõ.

Em lại đây ngồi với anh đi, nói chuyện với anh thì anh sẽ không đau nữa.”

Anh đang bị thương nên tính tình còn mệt mỏi hơn so với ngày thường, mang theo một chút mùi vị làm nũng.

Bạch Hoài An ngồi bên cạnh anh, Hoắc Tùng Quân một bên nói chuyện với cô, một bên nhìn về phía cửa.

Bây giờ có lẽ Châu Hữu Thiên đang ở trên đường, chắc không lâu nữa sẽ tới đây.

Nhưng mà Hoắc Tùng Quân không ngờ được là cho đến khi Trần Thanh Minh nấu ăn xong thì Châu Hữu Thiên vẫn chưa đến.

Bữa cơm này Hoắc Tùng Quân ăn trong hụt hãng.

Sau khi cơm nước xong thì bọn họ dọn dẹp bàn ở phòng bếp.

Trần Thanh Minh giúp Sở Minh Nguyệt mang món tráng miệng đến, còn gọt một ít trái cây.

Châu Hữu Thiên vẫn chưa đến.

Anh ta sống ở nơi cách nhà họ Bạch không xa lắm, cùng lắm là bốn mươi phút, nhưng bây giờ đã chờ được một tiếng đồng hồ.

Rõ ràng vừa rồi anh ta còn gấp gáp như vậy, đáng lẽ đã tới nơi rồi.

Chờ sau khi mọi thứ được thu dọn sạch sẽ, Hoắc Tùng Quân nhịn không được mà gọi điện cho Châu Hữu Thiên, kết quả là điện thoại không kết nối được.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Hoắc Tùng Quân có chút bất an.

Châu Hữu Thiên đang sốt ruột và hoảng hốt, thằng nhóc này luôn lái xe trong tình trạng sốt ruột, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thật là xui xẻo.

Ánh mắt của anh trở nên nặng nề, vội vàng gọi cho điện thoại cho Triệu Khôi Vĩ, để anh ta kiểm tra xem Châu Hữu Thiên đang ở đâu.

Qua một hồi lâu, điện thoại vang lên.

Hoắc Tùng Quân tưởng là Châu Hữu Thiên gọi lại, kết quả người gọi đến quả thật là Triệu Khối Vĩ.

Triệu Khối Vĩ nói với Hoắc Tùng Quân: “Anh Châu gặp tai nạn xe cộ trên đường”

“Cái gì”

Giọng nói của Hoắc Tùng Quân đột nhiên lanh xuống, anh ta theo bản năng chạy ra bên ngoài.

Triệu Khối Vĩ vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, tổng giám đốc Hoắc, trước tiên anh đừng kích động, là tôi nói không rõ.

Anh Châu gặp một vụ tai nạn giao thông, người bị thương là người quen của anh ấy, anh ấy hỗ trợ đưa người kia đến bệnh viện”

Hoắc Tùng Quân mới thở phào nhẹ nhỏm, nghiến răng nói với Triệu Khối Vĩ: “Môn văn của cậu là do thầy thể dục dạy sao, nói năng không rõ ràng.

Triệu Khôi Vĩ im lặng, có chút chột dạ, quả thực là anh biểu đạt không rõ ràng, vừa rồi qua điện thoại, anh ta có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân cúp điện thoại, liền đụng phải Bạch Hoài An đang đi ra, vừa định nói chuyện thì cả người đã bị chặn lại.

Bạch Hoài An đè anh ta vào vách tường tạo ra một tiếng động lớn, cô dùng một tay chống tường, híp mắt nhìn anh: “Hoắc Tùng Quân, anh có gì đó không thích hợp, từ khi trở về thì cứ lén lút làm chuyện gì đó!”

Hoắc Tùng Quân sờ sờ cái mũi của mình, ho nhẹ một chút, che giấu cảm xúc của chính mình: “Cái gì mà lén lút, Hoài An, em đừng dùng từ một cách bừa bãi”

Bạch Hoài An nhướng mày: “Anh đang chột dạ, nói xem anh vừa mới làm cái gì, lén gọi điện cho ai ở sau lưng em? Có phải anh đang giấu một người phụ nữ nào đó hay không?”

“Có trời đất làm chứng!”

Hoắc Tùng Quân giơ điện thoại di động lên, vẻ mặt ngập tràn sự vô tội: “Anh đâu có người phụ nữ nào đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.