Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 315: Chương 315: Không yêu mới lí trí




Sau khi xử lý xong vết thương, xe cấp cứu cũng đến. Bốn người Bạch Hoài An đến bệnh viện cùng Lâm Bách Châu.

Sau khi đến bệnh viện, người nhà họ Lâm cũng nghe được tin tức nên hớt hải chạy tới.

Lâm Bách Châu đang được bác sĩ xử lý vết thương, trên trán rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở có phần gấp gáp khiến bố Lâm, mẹ Lâm nhìn thấy mà sốt ruột.

Bạch Hoài An nhìn ba người họ rồi đi tới bên đó, trên mặt là vẻ áy náy: “Cháu xin lỗi, vì cứu cháu nên bác sĩ Lâm mới bị như thế, cháu thực sự xin lỗi”

Trên mặt bố Lâm, mẹ Lâm là vẻ phức tạp. Họ biết không nên giận cá chém thớt mà trút giận sang Bạch Hoài An nhưng chuyện này đúng là do cô gây ra, Lâm Bách Châu lại còn đang chịu tổn thương về mặt tâm lý, đã đủ giày vò hành hạ rồi mà giờ còn phải chịu đau đớn về mặt thể xác nữa.

Nhưng hai người họ cũng suy nghĩ rất lý trí rằng vết thương trên người Lâm Bách Châu chẳng liên quan gì đến Bạch Hoài An cả, và từ trước đến giờ cô cũng chưa từng có ám hiệu mập mờ với Lâm Bách Châu mà tất cả là do con trai nhà họ tự mình sa lầy vào tình cảm mà thôi.

Lâm Bách Vĩ vỗ vai cô an ủi: “Hoài An, chuyện này không liên quan đến cô, đầu sỏ của vụ này là người phụ nữ mắc bệnh tâm thần kia mà. Chuyện này không ai có thể đề phòng được.

Bạch Hoài An cúi đầu, hai mắt đỏ ửng lên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cô tự trách bản thân mình vô cùng.

Hoắc Tùng Quân đứng bên cạnh siết chặt lấy tay cô, an ủi cô bằng sự im lặng.

Chẳng mấy chốc mà bác sĩ đã ra ngoài, người nhà họ Lâm chạy lại ngay lập tức: “Bác sĩ, con trai tôi/ em trai tôi thế nào rồi?”

“Không có vấn đề gì, chỉ bị thương ngoài da thôi, nhờ phương pháp sơ cứu đúng đắn mà vết thương cũng đã được xử lý kịp thời. Bôi thuốc mấy ngày là không còn gì đáng ngại nữa”

Bạch Hoài An nghe vậy thì thở phào một hơi.

Trần Thanh Minh nhìn Bạch Hoài An bằng ánh mắt kính nể: “May mà có Hoài An xử lý kịp thời, mấy người chúng tôi chỉ biết đứng bên cạnh vì sợ đến choáng váng luôn rồi, đâu nghĩ ra được là phải làm cái gì nữa đâu…”

Bố Lâm, mẹ Lâm nghe thế thì ngẩn người. Bạch Hoài An vội vàng kéo ống tay áo Trần Thanh Minh để anh ta ngậm miệng vào.

Cô hiểu Trần Thanh Minh đang muốn ra mặt thay cho cô vì vừa rồi thái độ của bố Lâm, mẹ Lâm đối với cô không được tốt lắm. Nhưng trong lòng cô cũng biết, Lâm Bách Châu vì cô mà bị thương năm lần bảy lượt, nếu là cô thì cô cũng không vui vẻ nổi. Không giận cá chém thớt mà trút giận lên cô thì bố Lâm, mẹ Lâm đã có giáo dục và suy nghĩ lý trí lắm rồi.

Trần Thanh Minh ngậm miệng lại nhưng bố Lâm, mẹ Lâm vẫn đi về phía Bạch Hoài An.

Bố Lâm thở dài một hơi rồi nói băng giọng nhã nhặi lỗi cháu, vừa rồi thái độ của bác và bác gái không được tốt lắm, cháu Bạch đừng để trong lòng nhé”

Mẹ Lâm cũng vội vàng nói lời xin lỗi.

Bạch Hoài An nghe thế thì xua tay: “Hai bác không cần nói lời xin lỗi với cháu đâu ạ, cháu mới là người cần phải xin lỗi, còn phải cảm ơn bác sĩ Lâm nữa. Mọi người đừng làm như thế, cháu thực sự không chịu nổi.”

Thấy cô sợ hãi đến mức này thì bố Lâm, mẹ Lâm không biết trong lòng mình đang có cảm nhận như thế nào nữa. Nhất là mẹ Lâm, bà ấy yêu đứa con trai tên là Lâm Bách Châu này nhất, trong khoảng thời gian anh ta bị bệnh, bà ấy còn không ngừng oán hận Bạch Hoài An, rất nhiều lần mất bình tĩnh và nổi nóng vì cô.

Nhưng bây giờ bà ấy lại thấy tính cách của cô bé Bạch Hoài An này cũng tốt, cô từ chối tình cảm của Lâm Bách Châu cũng là vì muốn tốt cho anh ta bởi không thích chính là không thích. Nếu để sức khỏe anh ta có thể bình phục lại mà nói lời lừa gạt thì khoảnh khắc sự thật được vạch trần, liệu ai biết được mọi chuyện có trở nên tồi tệ hơn hay không?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô, sự tức giận của mẹ Lâm cũng không nổi lên nữa.

Lâm Bách Vĩ thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta quay lại nhìn về phía Hoắc Tùng Quân. Vì chuyện của Lâm Bách Châu mà rất lâu rồi anh ta không tụ tập một chỗ với anh.

Vừa định tiến lại nói chuyện với Hoắc Tùng Quân thì đột nhiên Lâm Bách Vĩ chú ý thấy cánh tay trái của anh vẫn luôn rũ xuống, dán chặt bên người trông vô cùng cứng nhắc.

Anh ta thận trọng, cố tình chú ý hơn một chút thì thấy ống tay áo bên trái của Hoắc Tùng Quân có vết cháy. Vì anh mặc bộ âu phục màu đen nên nếu không chú ý kỹ thì sẽ không nhìn ra được.

“Hoắc Tùng Quân, tay cậu bị thương rồi, mau đi xử lý đi”

Tiếng quát nóng nảy của Lâm Bách Vĩ khiến tất cả mọi người đều chú ý. Nhất là Bạch Hoài An, cô nghe vậy thì hoảng cả lên, vội vàng kéo cánh tay trái trông có vẻ mất tự nhiên của anh lên xem nhưng động tác vẫn vô cùng nhẹ nhàng vì sợ làm anh đau.

“Anh… Anh… Sao anh không nói với em? Sao anh bị thương mà không nói cho em biết?”

Vừa rồi Hoắc Tùng Quân là người đã chế ngự Phương Ly lại nên chắc lượng axit còn sót lại trong bình đã bắn lên tay anh khiến anh bị thương.

Giọng nói của Bạch Hoài An khàn cả lại, cô vội vàng cởi áo khoác của Hoắc Tùng Quân ra để bác sĩ xử lý. Nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được bây giờ lại chảy xuống, cô khóc.

nhiều đến nỗi mí mắt cũng bắt đầu ửng hồng.

“Em đừng khóc, khóc nhiều không tốt cho mắt đâu” Hoắc Tùng Quân cười, dùng tay phải bưng khuôn mặt của cô lên rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Nghe anh nói vậy thì Bạch Hoài An khóc càng dữ dội hơn, chân tay luống cuống vì không biết phải làm gì cả, Bác sĩ đã sang đến nơi, cởi áo khoác ra mới thấy bên phần da bên trong tay áo sơ mi đã bị ăn mòn rất nhiều, cháy đen lại thành nhiều lỗ. Bạch Hoài An đứng bên cạnh nhìn bác sĩ cắt ống tay áo của Hoắc Tùng Quân rồi loáng thoáng thấy vết thương đau đỏ au màu máu.

“Anh có đau không Hoắc Tùng Quân? Nếu đau thì nói cho.

em biết, anh nắm tay em đi, cắn tay em cũng được, đừng sợ, em ở bên cạnh anh r Bạch Hoài An nói rồi vội vàng đưa cánh tay của mình sang. Da cô trắng đến lóa mắt, mềm mềm như miếng đậu non, đừng nói là cắn, mới chỉ nắm chặt một chút thôi mà Hoắc Tùng Quân đã không nỡ rồi.

“Em đừng lộn xôn, anh không đau mà, nhìn em khóc anh đau lòng lắm”

Hoắc Tùng Quân nói, bác sĩ bắt đầu rửa sạch vết thương khiến cơ thể căng cứng lại nhưng khóe miệng vẫn cố nở nụ cười để an ủi Bạch Hoài An.

“Cười cười cười, lúc này mà anh còn cười được! Hoắc Tùng Quân, anh tưởng anh là người sắt à? Bị thương còn không nói một câu nào!”

Bạch Hoài An nói bằng giọng nghẹn ngào, muốn nói nhưng không nói được. Một tay cô cầm tay còn lại của anh, một tay khác thì ôm đầu anh rồi sờ sờ tóc: “Đau thì anh kêu lên nhé.”

Hoắc Tùng Quân cọ cọ vào cổ cô trông có vẻ rất nghe lời.

Trần Thanh Minh và Sở Minh Nguyệt đứng ngoài cửa nhìn hai người âu âu yếm yếm thì ê cả răng. Hai người này thể hiện tình cảm mà còn không thèm nhìn địa điểm à? Buồn nôn chết đi được!

Ba người nhà họ Lâm đứng sau Trân Thanh Minh và Sở Minh Nguyệt, họ cũng nhìn hết những gì vừa diễn ra trong phòng bệnh. Bố Lâm và mẹ Lâm liếc mắt nhìn nhau rồi thở dài: “Xem ra chúng ta không có một chút cơ hội gì rồi.”

Đúng thế, chỉ có không yêu mới có thể giữ vững được lý trí. Nếu đã quan tâm quá nhiều thì nào còn thời gian để suy nghĩ một cách cẩn thận được nữa.

Bạch Hoài An có thể sơ cứu tạm thời cho Lâm Bách Châu nhưng khi nhìn thấy vết thương của Hoắc Tùng Quân thì lại luống cuống tay chân. Nhìn thấy cảnh này thì còn điều gì mà bố Lâm và mẹ Lâm không hiểu được nữa đâu.

‘Vết thương của Hoắc Tùng Quân được xử lý và băng bó lại.

Bác sĩ lưu ý cho họ một vài điều: “Vì vết thương của cậu không được xử lý kịp thời nên có chút nghiêm trọng, sau này phải chăm sóc thật tốt, không được ăn đồ cay, đồ chua, không được để vết thương dính nước, đến bệnh viện đúng hạn để thay băng. Sau khi vết thương hồi phục tốt rồi, tôi sẽ cho cậu thuốc để trị sẹo, sẽ cố hết sức để không lưu lại sẹo trên người cậu”

Bạch Hoài An nhìn cánh tay rắn chắc mà trắng bóc của Hoắc Tùng Quân thì trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng: “Chắc sẽ để lại sẹo, làn da đẹp như vậy, để lại sẹo thì tiếc thật đấy”

Hoắc Tùng Quân búng vào trán cô: “Anh là đàn ông, để lại sẹo cũng không sao cả. Miễn là em không bị thương là được”

“Anh không được nói chuyện, không được cử động tay luôn” Bạch Hoài An lên mặt: “Tổng giám đốc cụt tay, lúc anh về công ty thể nào cũng bị Triệu Khôi Vĩ cười một trận cho mà xem”

Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì cười lạnh lùng, tên nhãi đó mà có dũng khí cười anh hả?

“Một tay cũng không ngăn cản được việc anh nắm tay em đâu” Hoắc Tùng Quân đứng dậy rồi kéo Bạch Hoài An lên: “Đi sang xem Lâm Bách Châu thế nào rồi Trong phòng bệnh, Lâm Bách Châu đang nằm trên giường.

Anh ta bị thương ở lưng nên không thể năm thẳng được, chỉ có thể nằm sấp trông vô cùng khổ sở. Thế nhưng anh ta không hề để lộ vẻ mặt khó chịu.

Thấy Bạch Hoài An đi vào, anh ta còn quay về phía mấy người họ mà nở nụ cười.

Vì bị bệnh nên trên người anh ta quấn quít hơi thở yếu ớt, với các đường nét điển trai mà dịu dàng trên khuôn mặt khiến người ta nhìn thấy mà thương.

“Sao rồi? Anh có còn đau không?”

Để anh ta đỡ tốn sức, không phải ngẩng cố lên thì Bạch Hoài An ngồi xổm xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn anh ta rồi hỏi bằng giọng quan tâm.

Cô ngồi cách Làm Bách Châu rất gần, trên mặt là vẻ ân cần cùng với ngũ quan xinh đẹp khiến Lâm Bách Châu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Vậy là anh ta hơi dời mắt sang chỗ khác: “Không sao đâu, vết thương không nghiêm trọng lắm mà. Bối thuốc vào cũng không còn cảm giác đau đớn, chắc hai ngày nữa là khỏi rồi”

“Tôi xin lỗi, đã khiến anh bị thương rồi.” Bạch Hoài An cúi đầu cắn cắn môi dưới, trên mặt là vẻ áy náy vô cùng.

Lâm Bách Châu thấy thế thì khẽ cười, không lo lắng gì cả: “Cảm ơn gì chứ, là anh tự nguyện mà. Em là con gái đấy, axit nồng độ cao như vậy mà tạt vào mặt thì sẽ đau lắm cho mà xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.