Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 311: Chương 311: Lại xuất hiện lần nữa




Trần Thanh Minh nhớ lại hành động và lời nói trà xanh của mình, anh ta ngại ngùng xoa xoa đầu nói với Hoắc Tùng Quân: “Bố tôi không dạy tôi điều này, đều do tối hôm qua nước đến chân mới nhảy, tìm được giáo trình này ở trên mạng”

Hoắc Tùng Quân nhướng lông mày, nhìn Trần Thanh Minh sắp xếp đồ đạc của mình, đợi đến khi anh ta sắp xếp xong xuôi, đột nhiên mở miệng nói: “Gửi liên kết cho tôi đi”

Trần Thanh Minh lập tức không hiểu gì cả: “Liên kết? Liên kết gì cơ?”

Sắc mặt của Hoắc Tùng Quân không tự nhiên, quay người đi ra khỏi cửa, cố làm giọng lạnh nhạt che đậy nói: “Giáo trình ban nãy cậu vừa nói”

Đột nhiên Trần Thanh Minh ngạc nhiên đến ngây người, nhìn theo bóng lưng của anh, cảm giác như thế giới quan của mình đã bị sắp xếp lại.

Hóa ra Tổng giám đốc Hoắc cũng là người ngoài lạnh trong nóng, nhiệt tình như vậy.

Hoắc Tùng Quân vừa bước ra khỏi cửa, Facebook của anh đã nhận được một tin nhắn mới, là tin nhắn của Trần Thanh Minh gửi tới.

“Làm việc nhanh nhẹn đấy” Anh ngửa đầu lên nhìn, nhìn thấy Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt đang chăm chú xem ti vi, lập tức mở đường liên kết lên.

Dòng tiêu đề cực đại được bôi đậm ở bên trên: “Dạy bạn nghệ thuật trà xanh hai mươi mốt ngày phản công cho người dự phòng”

Hoắc Tùng Quân:…

Anh chính là bạn trai chính thức, rõ ràng không phải là kẻ dự phòng, loại giáo trình này chỉ có tác dụng với Trần Thanh Minh thôi.

Tuy mồm thì phỉ nhổ, nhưng mà ngón tay thon dài của anh vân lướt xuống, đọc hết một lượt nội dung ở bên trong, sau đó như được mở ra một cánh cửa rộng lớn của thế giới mới.

Anh lưu giữ nó lại, ẩn trang mạng ấy đi.

Hoắc Tùng Quân ngấm ngầm tắt màn hình điện thoại đi, anh nghĩ rằng sau này trước khi đi ngủ có thể vào trang mạng này đọc mấy câu chuyện.

Trần Thanh Minh và Sở Minh Nguyệt đều vào ở nhà họ Bạch, căn phòng trước đây có phần lãnh lẽo bỗng chốc trở nên vô cùng ồn ào.

Đặc biệt là Trần Thanh Minh, anh ta sôi nổi hoạt bát khuấy động không khí, trong căn phòng tiếng cười không dứt.

Cuối cùng Hoắc Tùng Quân cũng không phải nấu ăn một mình rồi, Trần Thanh Minh bị kéo đến phòng bếp phụ anh một tay.

Nói là phụ một tay, nhưng Hoắc Thùng Quân đứng bên cạnh nhìn thấy động tác của Trần Thanh Minh vô cùng lóng ngóng, nhưng mà lại rất nghiêm túc, không hề oán trách nửa lời, làm việc chăm chỉ.

Anh không nhịn nổi, nói nhỏ: “Trước đây cậu nấu ăn bao giờ chưa?”

Trần Thanh Minh ngây người ra, ngại ngùng lắc đầu: “Chưa từng”

Nhà của anh ta có rất nhiều tiền mời cô giúp việc, vốn là không ai muốn học nấu ăn, trước đây ngày ba bữa cơm của Trần Thanh Minh cũng đều là cô giúp việc nấu cho anh ta.

Có mỗi Hoắc Tùng Quân là không giống họ.

“Tổng giám đốc Hoắc, tôi sẽ đứng sau anh học tập chăm chỉ cách nấu ăn. Đợi đến khi tôi học được kha khá, một ngày ba bữa cơm cứ để tôi lo, không cần anh phải đích thân ra tay nữa”

Trần Thanh Minh vừa nói vừa vỗ tay lên ngực, vô cùng tự nhiên.

“Sao cậu lại muốn học nấu ăn?” Hoắc Tùng Quân cũng đã hiểu rõ, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi anh ta.

Trần Thanh Minh liếc nhìn bóng dáng người ở ngoài phòng bếp, sắc mặt ửng hồng: Tổng giám đốc Hoắc đều vì Bạch Hoài An mà làm những món ngon, tôi cũng chẳng có gì khác anh, tôi cũng muốn nấu một bữa cơm ngon cho người phụ nữ tối thích”

Hoắc Thùng Quân cắn môi, vào lúc này, cho dù Châu Hữu Thiên là bạn bè lớn lên cùng anh, anh cũng nhận không được muốn đứng về phía của Trần Thanh Minh.

Thật ra con người này giống như lời Bạch Hoài An nói, đáng tin hơn Châu Hữu Thiên nhiều, càng thích hop voi să Minh Nguyệt hơn.

Lúc này cũng đã là chiều tối, bác gái hàng xóm nhà họ Phương mang đồ ăn về nhà. Khi đi qua cửa nhà họ Phương, bước chân dừng lại một chút, bà ta nhóm chân lên trước cửa nghe ngóng, sắc mặt vô cùng kỳ lạ.

Bà ta đi về nhà, nói chuyện phiếm với mọi người: “Tôi vừa nghe thấy nhà bên cạnh có tiếng động”

“Sao lại thế được, bây giờ hai vợ chồng nhà ông Phương vân đang ở trường không về, đứa con trai nhỏ nhà họ vẫn đang ở trường học, còn về đứa con gái lớn…” Người nhà im lặng một lúc: “Không phải là bị đuổi ra khỏi nhà rồi à, bây giờ nhà họ không có ai cả”

Bà ta nhíu mày lại: “Nhưng mà rõ ràng tôi nghe thấy bên trong có tiếng bước chân mà…”

“Mau đi nấu cơm đi, tôi đói rồi. Bà đừng có tưởng tượng lung tung nữa, cứ cho là có tiếng bước chân gì đó thì cũng chả liên quan gì đến mình, nói không chừng người nhà họ tan sớm nên về trước thôi.”

Bà ta nghe thấy như vậy, cũng không để ý chuyện này nữa, cho rằng bản thân mình nghe nhầm mà thôi.

Nhà họ Phương cách nhà họ một bức tường, một người đội mũ dáng vẻ lén lén lút lút ở phòng của ông bà Phương lật đồ đạc lên, muốn tìm thẻ ngân hàng, còn bỏ tất cả những đồ trang sức có giá trị cho hết vào trong túi của mình.

Người này chính là người đã biến mất từ lâu – Phương Ly.

Nhà họ Phương không thừa nhận cô ta, số tiền ít ỏi còn lại của cô ta chỉ đủ để thuê một căn phòng giá rẻ. Tiền bạc không có, cái gì cũng không đem theo, suýt chút nữa ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Cô ta vô tình sờ thấy chìa khóa ở trong túi, Phương Ly mới nghĩ ra, bố mẹ đuổi cô ta ra khỏi nhà, nhưng lại không thu chìa khóa của cô ta.

Cô ta sống với bố mẹ và em trai đã bao nhiêu năm rồi, giờ giấc sinh hoạt của họ cô ta thuộc nằm lòng.

Vào giờ này, bố mẹ đều đang ở trên trường, em trai phải đi học thêm, là cơ hội tốt để cô ta đột nhập vào nhà.

Phương Ly nghĩ cách để thử, dùng chìa khóa trong tay để mở cửa, quả nhiên bố mẹ Phương không hề nghĩ tới việc cô ta sẽ quay lại, ngay cả khóa cũng không thay.

Trước đây cô ta là đứa con bố mẹ yêu thương nhất, chỉ phí sinh hoạt đều đầy đủ, bố mẹ cũng không hề giấu diếm gì cô ta, vì vậy Phương Ly biết rõ những đồ vật có giá trị trông nhà để ở đâu, mật mã thẻ ngân hàng của bố mẹ cô ta cũng biết rõ.

Phương Ly lấy hết đồ đạc trong phòng của bố mẹ, lúc đang chuẩn bị mở cửa, phát hiện ra trên bàn trang điểm có một chùm chìa khóa.

Mắt cô ta khẽ giật, toát lên vẻ độc ác. Nếu như cô ta không nhớ nhầm, chìa khóa này chính là chìa khóa phòng thí nghiệm trong trường của bố.

Bố Phương là thầy giáo Hóa học, giữ chìa khóa của phòng thí nghiệm hóa học. Có lẽ hôm nay không có tiết thí nghiệm, nên ông ấy mới để chìa khóa ở nhà, quên không mang đi.

Phương Ly cắn mỗi, khuôn mặt lộ rõ vẻ điên cuồng, không hề do dự một chút nào, trực tiếp đi tới chỗ chìa khóa rồi bỏ vào trong túi.

Khi cô ta đang nhẹ nhàng bước ra ngoài, không ngờ cửa nhà hàng xóm đột ngột mở ra.

Phương Ly sợ đến ngây người ngửa đầu lên, nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên của bác gái, tay bà ta đang cầm túi rác, đứng như trời trông nhìn Phương Ly.

Sau khi phản ứng lại, bà ta ngạc nhiên vui mừng nói: “Phương Ly, đúng là cháu trở về rồi. Lúc nãy bác nghe thấy bên nhà cháu có tiếng động, còn tưởng là nghe nhầm chứ.

Sao giờ này lại chạy về, bây giờ muốn đi à, không chào hỏi bố mẹ một tiếng hay sao?”

Bà ta không hề để ý sắc mặt của Phương Ly mà cứ luyên thuyên khuyên nhủ: “Cháu nên xin lỗi bố mẹ một tiếng, đừng cư xử như thế. Dù sao thì cháu cũng là máu mủ họ dứt ruột đẻ ra, cứ cho là cháu làm sai đi, chỉ cần cháu thành thật xin lỗi, chân thành thay đổi, bố mẹ cháu cũng sẽ không nỡ đuổi cháu ra khỏi nhà đất. Dạo này bác thấy sắc mặt bố mẹ cháu xanh xao lắm, rõ ràng Là họ đang lo cho cháu...”

Phương Ly không hề bỏ những lời bà ta nói vào tai, ngược lại toàn thân căng cứng, vô cùng cảnh giác.

“Bác à, cháu trở về lấy một số đồ của cháu. Bây giờ họ đang nói với bố mẹ cháu. Bây giờ họ đang vô cùng tức giận, đợi khi họ nguôi giận, cháu sẽ trở về.” Bà ta không để ý sắc mặt của cô ta khác lạ, càng không hề hay biết chuyện cổ ta được xác nhận bị tâm thần, bà ta nghe lời cô ta nói thì cũng yên tâm.

Dù sao thì đứa trẻ này bà ta cũng nhìn thấy lớn từng ngày, từ nhỏ đã thông minh, từ khi biết chuyện cô ta bị cảnh sát đưa đi, bà ta cũng đều vô cùng lo lắng, đau lòng.

Nhìn thấy cô ta không có chuyện gì ra khỏi sở cảnh sát, nghĩ răng chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, nếu không thì cô ta đã không thể đàng hoàng đứng ở đây như vậy.

Phương Ly nhìn thấy bà ta gật đầu đồng ý, mới đội mũ đeo khẩu trang, vội vàng rời đi.

Bà ta đứng ở trước cửa, người trong nhà nhìn thấy, nhìn theo ánh mắt của bà ta đã thấy bóng lưng của vội vàng rời đi Phương Ly, biểu cảm trên khuôn mặt có phần phức tạp.

“Chuyện nhà người ta bà nhúng tay vào ít thôi, đứa con gái này tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không giống một đứa trẻ ngoan. Lần trước còn có cảnh sát tìm đến nhà, ai biết được ra ngoài làm ra chuyện gì, huống chỉ hai vợ chồng thầy Phương còn đuổi đứa con gái này ra khỏi cửa, nhất định nó đã làm ra chuyện gì ghê gớm lắm”

Bà ta không hề để lời nói người trong nhà vào tai: “Con người ông sao không có một chút nhiệt tình nào vậy, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, con bé sẽ không thể được thả ra. Nhưng mà ban nấy tôi thấy biểu cảm của con bé có chút kỳ lạ, cũng không biết có phải là ở bên ngoài chịu khổ gì rồi không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.