Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 317: Chương 317: Mặt đã xấu mà lòng dạ còn độc ác




Nhảy hố truyện: Cô vợ mù: ly hôn anh không đồng ý

Tác giả: Giai Giai

Thể loại: Tổng Tài, Sủng, Đô Thị

Nhân vật: Bạch Hoài An - Hoắc Tùng Chương 317: Mặt đã xấu mà lòng dạ còn độc ác

Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân đi ở phía trước, bọn họ đã bắt được xe, nhìn thấy bộ dạng kì kèo của hai người phía sau thì liền vẫy tay với họ: “Hai người kì kèo cái gì vậy, mau tới đây”

Hoắc Tùng Quân thản nhiên ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế, Bạch Hoài An võ vỗ Trần Thanh Minh: “Chỉ có thể để anh uất ức mà ngồi chen chút với tôi và Minh Nguyệt”

Nói xong thì cô dân đầu chui vào ghế sau, Sở Minh Nguyệt cũng theo lên xe, Trần Thanh Minh nhìn Sở Minh Nguyệt, cười hai tiếng rồi nói nhỏ: “Không uất ức, không uất ức”

Hoắc Tùng Quân mơ hồ nghe được giọng nói của anh ta, quay đầu liếc nhìn anh ta một cái, trong đôi mắt xinh đẹp lãnh đạm kia đều là vẻ đã nhìn thấu.

Làm sao anh ta có thể cảm thấy uất ức, anh ta còn ước gì có thể ngồi cùng với Sở Minh Nguyệt.

Rất nhanh sau đó, bốn người đã đến cục cảnh sát, đem tất cả nguyên nhân và hậu quả giải thích hết một lần.

Trước đó Phương Ly đã vào cục cảnh sát, những việc này các vị cảnh sát đều đã hiểu rõ, cũng không thấy có điều gì đáng ngờ.

“Phương Ly bị bệnh tâm thần, liệu lần này có thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật hay không?”

Bạch Hoài An thì thầm vào tai của Hoắc Tùng Quân.

Lần trước chuyện của Trần Thanh Minh, Phương Ly không làm bất kỳ ai bị thương cho nên được thả ra.

Nhưng lần này hành vi của cô ta đã suýt chút nữa làm người khác bị thương, nếu Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt không được cứu giúp kịp thời thì e rằng hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nếu lần này Phương Ly lại được thả ra thì rất có thể sẽ gây ra những tác hại khôn lường, đe dọa đến sự an toàn của xã hội.

Hoắc Tùng Quân vỗ vỗ tay của cô, an ủi nói: “Yên tâm đi, lần này sẽ không để cho cô ta chạy thoát.

Cho dù pháp luật không thể trừng phạt được cô ta thì anh cũng sẽ đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần.”

Loại người này nên sống ở nơi đó để tránh làm tổn hại đến người xung quanh.

Bạch Hoài An gật gật đầu: “Quả thật không thể quá dễ dàng với cô ta, lần này Phương Ly chơi một vố quá lớn”

Vậy mà cô ta lại dám tạt axit, hành vi này quả thật quá độc ác, chính là muốn hủy hoại cô và Sở Minh Nguyệt.

Sau khi hoàn thành các biên bản, Trần Thanh Minh đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt Phương Ly, cảnh sát đã đồng ý.

Từ khi Phương Ly vào đây, cô ta vẫn không hợp tác với sự truy hỏi của cảnh sát, còn chống cự một cách tiêu cực, khiến cho cảnh sát có chút đau đầu, Tuy nhiên, để phòng ngừa việc Phương Ly phát điên và làm người khác bị thương, cảnh sát vẫn luôn khống chế cô ta.

Khí bốn người bọn họ nhìn thấy Phương Ly, người phụ nữ kia vốn đã đang cúi đầu và có biểu cảm không sợ gì cả.

Nhưng đột nhiên vẻ mặt cô ta trở nên dữ tợng cảm xúc phập phồng rất lớn, nhìn chằm chằm Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt, nổi giận mắng chửi: “Tụi mày thật sự không bị một chút gì cả, tao vất vả lắm mới lấy được axít và điều tra ra hành tung của tụi mày.

Thế nhưng tụi mày lại còn may mắn như vậy: “Đáng lẽ tao phải giết chết tụi mày, hủy hoại khuôn mặt của tụi mày, đợi đến khi tụi mày bị hủy hết khuôn mặt thì để xem còn có người nào thích tụi mày nữa không, còn có ai muốn giúp tụi mày nữa hay không!”

Phương Ly giấy giụa, đập cái bàn khiến nó vang lên tiếng bụp bụp, trong miệng toàn những từ ngữ thô tục, muốn khó nghe bao nhiêu thì có khó nghe bấy nhiêu.

Trần Thanh Minh nhíu nhíu mày, anh ta cũng không biết Phương Ly đã học được những từ ngữ thô tục và khó nghe này ở đâu, trong khi từ nhỏ cô ta đã sống trong một gia đình nhà giáo.

Nghe thấy cô ta mắng chửi, Bạch Hoài An xoa xoa lỗ tai, vén làn tóc đang rũ xuống ra phía sau tai, để lộ ra làn da trắng như ngọc.

Không có sự che đậy của mái tóc, khuôn mặt của cô càng thêm xinh đẹp và tinh xảo, chỗ nào cũng cực kỳ hoàn mỹ.

“Thật là đáng tiếc, mọi chuyện đã không diễn ra như mong muốn của cô.

Xem ra là do chúng tôi quá đẹp, vì vậy ông trời không nỡ để chúng bị tổn hại một chút nào.

Không giống như cô, mặt đã xấu mà lòng dạ còn độc ác.

Bây giờ tôi rất muốn đưa cho cô một cái gương, để cho cô nhìn xem khuôn mặt hiện tại của mình, nếu đi ra ngoài vào buổi tối thì ngay cả ma cũng bị dọa mà chạy mất, axit đậm đặc cũng không có lực sát thương bằng cô”

Lời nói của Bạch Hoài An khiến cho Phương Ly sững sờ một chút, có biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

Cô ta cho rằng Bạch Hoài An sẽ tức giận rồi mắng chửi, nhưng không ngờ cô lại đáp lại nhẹ nhàng như vậy, còn mang theo sự khoe khoang và đắc ý, khiến cho Phương Ly suýt chút nữa không gượng dậy nổi.

Mấy người bên cạnh đều im lặng nhìn Bạch Hoài An, lui về phía sau một bước, để cho cô phát huy.

Trần Thanh Minh còn ở sau lưng giơ một ngón tay cái cho.

cô, biểu cảm vô cùng thán phục.

Đừng nhìn Bạch Hoài An có vẽ ngoan ngoan ngoãn ngoãn, lần này sau khi trở về, cô giống như là niết bàn trọng sinh, không nói thì thôi, còn một khi đã mở miệng thì có thể khiến người ta sặc chết.

Bạch Hoài An tiếp tục mỉm cười nhìn về phía Phương Ly, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong lên một cách sắc bén: “Khuôn mặt này của tôi chính là thứ mà mọi người yêu thích, cho dù cô có phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng chưa chắc sẽ xinh đẹp giống như tôi.

Cô có tức hay không, mà có tức giận thì cũng không thể làm gì được, chỉ có thể đi đầu thai mà thôi”

Phương Ly bị sự tức giận làm cho khuôn mặt trở nên méo mó, trong mắt đều lộ ra sự tức giận đen kịt, cảm xúc trở nên bùng nổ và hướng về phía Bạch Hoài An mà giãy giụa, dùng sức kéo lấy cái bàn khiến nó phát ra một tiếng động rất lớn.

“Nổi giận như vậy, cho dù cô có trừng rớt tròng mắt thì cũng không đánh được tôi, tốt hơn hết là đừng lãng phí công sức: Hoắc Tùng Quân tiến lên một bước, chắn ở trước người cô, vỗ vỗ cái trán của cô, nói một cách dịu dàng: “Đừng khiêu khích cô ta, cẩn thận kẻo thu hút cảnh sát tới.”

Bây giờ Phương Ly đã sắp mất hết lý trí.

Bạch Hoài An lè lưỡi, nhưng cũng không nói nữa.

Phương Ly thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, lúc này mới chú ý đến Trần Thanh Minh đang đứng bên cạnh Bạch Hoài An.

Cô ta trừng lớn đôi mắt, ánh mắt có chút hoảng loạn khi nghĩ đến việc lúc nảy mình lại bày ra bộ dạng khó coi như vậy ở trước.

mặt anh ta.

“Thanh Minh…”

Giọng nói này vừa phát ra đã khiến Trần Thanh Minh giật mình một cái, cảm thấy cảm người đều không được tự nhiên.

Bọn họ không có thân thiết như vậy.

Anh ta xích lại gần Sở Minh Nguyệt thêm một chút.

Sở Minh Nguyệt cho rằng Trần Thanh Minh bị những hành động trước đó của Phương Ly làm xuất hiện bóng ma tâm lý, cô ấy suy nghĩ một chút rồi kéo Trần Thanh Minh lại gần, hơi hơi che trước mặt anh ta.

Trần Thanh Minh kinh ngạc một lúc, nhìn người con gái đang che một nửa ở trước mặt mình, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Trước đây, trong nền giáo dục của anh ta, con trai nên bảo vệ con gái, nhưng không ngờ bây giờ anh ta lại được người con gái mình yêu thương bảo vệ, loại cảm giác này cũng không tệ.

Ý vào việc Sở Minh Nguyệt chắn trước mặt mình và tận mắt nhìn thấy tình cảm chân thành của cô, Trần Thanh Minh càng thẳng thắng thể hiện ra tình cảm say đảm bị đè nén.

Ánh mắt này của anh ta đều đã bị Phương Ly thu hết vào trong đáy mắt.

Cô ta dường như đã chịu đả kích rất lớn, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt đỏ au nhìn về phía Sở Minh Nguyệt rất lâu.

“Con khốn này, nếu không phải ngày hôm đó mày cướp anh ấy khỏi tao thì chúng tao đã sớm ở bên nhau rồi, làm sao còn đến lượt mày.

Mày cũng giống như Bạch Hoài An, thảo nào có thể trở thành bạn bè với nhau, hai tụi mày đểu không biết xấu hổ, đều thích cướp người đàn ông của người khác”

“Bạch Hoài An cướp của An Bích Hà, còn mày cướp của tao, hai tụi mày chính là cá mè một lứa, khiến cho người khác ghê tởm”

Bạch Hoài An, người đột nhiên bị nhắc đến.

Hoắc Tùng Quân nhíu nhíu mày, từ khi nào mà anh trở thành người đàn ông của An Bích Hà? Từ đầu đến cuối, anh cũng chỉ có một người phụ nữ đó là Bạch Hoài An, cũng chỉ phát sinh quan hệ thân mật với một mình cô.

Trần Thanh Minh càng cảm thấy chán ghét, nhìn chằm chăm Phương Ly: “Từ khi nào mà tôi lại trở thành người đàn ông của cô, tôi đã chạm qua cô rồi sao? Tôi đã nói thích cô rồi sao? Rõ ràng là cô giống như một tên biến thái, lúc nào cũng quấy rối tôi, tôi đã chấp nhận cô rồi sao? Cô chỉ mang đến rắc rối cho tôi mà thôi”

u không có cô ta thì đêm đó chúng ta đã thành một đôi rồi!”

Phương Ly không cam lòng, nhìn Trần Thanh Minh với vẻ mặt tràn đầy sự uất ức.

Trần Thanh Minh cũng không khách sáo mà trả lời: “Vậy mà cô cũng không dẹp nó đi, cô không biết xấu hổ hay sao mà còn dám nói ra chuyện ngày hôm đó.

Rõ ràng là cô đã dùng những thủ đoạn bỉ ổi mà không ai nhận ra.

Thôi đừng nhắc nữa, nhắc đến lại khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm”

Phương Ly tức giận trừng mắt nhìn anh ta, khuôn mặt tràn đầy sự không cam lòng.

“Em thích anh, Trần Thanh Minh, từ lần đầu tiên bước vào.

công ty em đã thích anh.

Chẳng lẽ anh quên rồi sao, ngày đầu tiên em vào công ty anh còn khen em, em có làm sai thì anh cũng không mắng em.

Anh hẳn là nên thích em, em nhìn cũng không tệ, năng lực cũng rất tốt, tại sao anh lại không thích em?”

Trần Thanh Minh: “… Ở công ty, anh ta thường xuyên khen ngợi nhân viên, nếu không phạm phải sai lầm lớn thì anh ta cũng sẽ không mắng chửi khiến người ta xấu hổ, đây quả thật là một hành rất bình thường.

Nhưng tại sao ở trong mắt Phương Ly lại biến thành anh ta thích cô ta? Phương Ly vẫn cứ lẩm bẩm một mình, không hề nghĩ ra được có chỗ nào không đúng.

Đột nhiên, cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Minh Nguyệt: “Anh thích cô ta có phải là vì cô ta đã ngủ với anh hay không, có phải hay không!”

Trần Thanh Minh lập tức luống cuống, vội vàng nhìn về phía Sở Minh Nguyệt, ánh mắt anh ta có chút hoảng loạn và sốt ruột.

Bây giờ anh ta vẫn chưa muốn để Sở Minh Nguyệt biết được tâm tư của mình, nếu để cho cô ấy biết được thì sau này khi hai người ở chung với nhau sẽ rất xấu hổ.

Trong lúc anh ta hoảng loạn, Sở Minh Nguyệt lại hoàn toàn không nghĩ đến điều đó, ngược lại cảm thấy không biết phải nói cái gì về Phương Ly.

Có lẽ Là Phương Ly không biết rằng hai người bọn họ căn bản không có ngủ với nhau, cho nên mới có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy.

Sở Minh Nguyệt nhìn Phương Ly bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nhìn bộ dạng có như vậy, cũng khó trách Trần Thanh Minh không thích cô, ai lại đi thích một kẻ điên chứ? Nghe xong lời này, Phương Ly bị chọc đến nổi mặc cảm thầm kín nhất trong lòng, ánh mắt trở nên ác độc: “Tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho.

mày.

Lần này là do mày may mắn, lần sau tao tuyệt đối sẽ không để mày thoát được”

Hoắc Tùng Quân vẫn luôn không nói chuyện lại đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp, lộ ra một sự tàn nhẫn: “Cô cho răng mình còn có thể ra ngoài sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.