Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 131: Chương 131: Nấu ăn




Sau khi ngạc nhiên qua đi, khuôn mặt của bố Hoắc và ông nội Hoắc tràn đầy vui mừng.

Hai người bọn họ không hề có bất kì thành kiến nào với Bạch Hoài An, cũng không có chấp nhất gì đối với chuyện dòng họ gia thế, chỉ cần bản thân Hoắc Tùng Quân thích là được.

Từ nhỏ Hoắc Tùng Quân đã lạnh nhạt lãnh đạm, không thích người khác tiếp cận mình, cũng chưa từng nhìn thấy anh yêu thích cô gái nào.

Trước kia hai người bọn họ đều lo lắng sợ anh sẽ phải sống độc thân cả đời, cuối cùng cũng nhìn thấy anh thích một cô gái, đương nhiên bọn họ sẽ không ngăn cản.

“Làm tốt lắm”

Khuôn mặt ông nội Hoắc tràn đầy vui mừng: “Điểm này giống ông già này, luôn nhận được sự yêu thích của các cô gái, có sức hấp dẫn. Dáng dấp của Tùng Quân trông rất giống ông khi còn trẻ, chỉ cần nhìn khuôn mặt này thôi thì Hoài An cũng đã không thể nào từ chối Tùng Quân nhà chúng ta rồi”

Bố Hoắc nhìn ông cụ liên tục dát vàng lên mặt mình thì khóe miệng khẽ giật giật.

Ông cụ chú ý tới dáng vẻ của con trai, nhướng mày hỏi: “Sao thế, con có ý kiến gì à?”

“Không, không có” Bố Hoắc vội vàng nói.

Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dạng vui vẻ của ông nội, sắc mặt khẽ dịu lại, anh cũng hy vọng người con gái mà anh thích có thể nhận được sự yêu thích và tiếp nhận từ gia đình mình.

Mẹ Hoắc nhìn dáng vẻ vui vẻ của ba người bọn họ, hung hăng nắm chặt nắm tay, bà ấy không cam tâm.

Rõ ràng có nhiều cô chủ thục nữ thích Hoắc Tùng Quân như vậy, tại sao nó đều cảm thấy chướng mắt?

Rõ ràng chỉ cần cưới mấy cô gái đó thì nhà họ Hoắc lập tức có thể bước lên một tầng cao hơn, tại sao Hoắc Tùng Quân lại không muốn?

Bà ta vừa nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hoài An thì trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.

Quả thật bà ta không thích Bạch Hoài An, không muốn để cho cô bước vào cửa nhà họ Hoắc một lần nữa, nếu như bọn họ trở thành mẹ chồng nàng dâu của nhau, khi có một đứa con trai luôn cưng chiều con dâu vô điều kiện như thế này sẽ khiến bà ta khó chịu chết mất.

Sau khi Bạch Hoài An kết thúc cuộc thi, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi về đến nhà lập tức ngủ một giấc thật sâu, lúc cô tỉnh dậy thì đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi.

Tinh thần sảng khoái, tràn đầy năng lượng.

Bởi vì trước đó cô luôn bận rộn cho cuộc thi, ròng rã cả tháng chưa từng được nghỉ, cho nên

Trần Thanh Minh đặc biệt thả cho cô nghỉ hai ngày.

Chờ sau khi kỳ nghỉ kết thúc, cô vừa phải đến công ty làm việc, vừa phải thiết kế trang phục sẽ được trình diễn tại tuần lễ thời trang Paris cùng với Cách Lệ Tâm.

Lúc Bạch Hoài An đang rửa mặt thì nhận được cuộc gọi của Hoắc Tùng Quân.

Giọng nói trầm thấp và nhẹ nhàng của anh truyền qua micrô, lúc nghe có chút cảm giác không rõ ràng: “Em đã dậy chưa, bảo bối của anh?”

Giọng nói lúc gọi tên xưng hô ở cuối câu có chút khàn khàn, Bạch Hoài An vừa nghe thấy thì lỗ tại lập tức đỏ bừng.

Từ sau khi hai người ở bên nhau, Hoắc Tùng Quân giống như đã bị bật mở công tắc nào đó, không cần chỉ dạy cũng biết rõ, sẽ nói rất nhiều lời yêu thương khiến cô đỏ mặt.

Trong lúc nhất thời, Bạch Hoài An thực sự không thể thích ứng được.

“Tỉnh, tỉnh dậy rồi, đang rửa mặt”

“Hiện tại anh đang ở trên đường, ở nhà chờ anh một chút, lát nữa anh sẽ tới gặp em” Hoắc Tùng Quân vừa lái xe vừa cười nói.

Trong miệng Bạch Hoài An còn đang ngậm kem đánh răng, nói chuyện mơ hồ nghe không rõ: “Định đi hẹn hò à? Tổng giám đốc Trần rất tốt bụng, thả cho em nghỉ hai ngày”.

“Chưa gì đã không chờ được muốn hẹn hò với anh rồi à?” Trong câu nói trêu chọc của Hoắc Tùng Quân lộ ra tiếng cười.

Bạch Hoài An cầm điện thoại, biết rõ anh không nhìn thấy nhưng cô vẫn liếc xéo một cái: “Không phải trước đây anh vẫn luôn muốn hẹn hò với em sao? Bây giờ chúng ta đã là bạn trai bạn gái của nhau, tất nhiên có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận đi hẹn hò rồi.”

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân càng vui vẻ hơn: “Được được được. Là anh muốn hẹn hò nhưng mà không phải hôm nay”.

Bạch Hoài An vừa súc miệng vừa hỏi: “Anh có kế hoạch khác à?”

Hoắc Tùng Quân: “Em quên rồi à? Anh đã nói tối nay sẽ mở tiệc cho em, ăn mừng em thi đấu giành được chức vô địch”

“À, đúng rồi”

Lúc này Bạch Hoài An mới nhớ ra: “Thế thì thật là tốt, tối nay Minh Nguyệt sẽ trở lại, đợi lát nữa em cũng sẽ thông báo cho cô ấy, còn có.”

Hoắc Tùng Quân biết cô muốn nói cái gì, lập tức nói: “Anh đã thông báo cho những người khác rồi, em yên tâm đi”

Bạch Hoài An quen biết nhiều người như vậy, Hoắc Tùng Quân cũng đều biết hết, cô nghe anh nói như vậy thì cũng không thèm quan tâm nữa.

“Được rồi, em phải rửa mặt, anh đang lái xe thì đừng gọi điện thoại, trên đường cẩn thận một chút, lát nữa gặp

Nói xong, hai người cúp điện thoại, chờ đến khi Bạch Hoài An chỉnh sửa cho bản thân xong thì chuông cửa cũng vang lên.

Sau khi Hoắc Tùng Quân nghe thấy cô nói như vậy thì tâm trạng tốt hơn, cúi đầu nhìn cô: “Anh cảm thấy anh mới là người đã kiếm được lợi lớn”.

Theo như lời ông nội nói thì anh chính là trâu già còn có thể gặm được cỏ non như thế, anh đã kiếm được lợi lớn rồi.

Sáng nay, không biết ông nội tìm được ở đâu ra mấy chậu cỏ xanh tươi tốt, vô cùng tươi non, mọc rất tốt, đặc biệt bảo người ta mang đến chỗ ở của anh.

Lấy lí do rất đẹp là: “Chỉ cần nhìn thấy những chậu cỏ non mềm này thì lập tức có thể khích lệ bản thân, càng nỗ lực cố gắng hơn để cưới Hoài An về nhà”

Hoắc Tùng Quân thật sự không có cách nào với sự hóm hỉnh của ông cụ trong nhà, đành phải thành thật chấp nhận thôi.

“Anh đang cầm cái gì vậy?” Bạch Hoài An nhìn thấy cái túi to tướng trong tay anh thì tò mò kéo ra, muốn nhìn xem thử bên trong có thứ gì.

Lúc nãy khi ở bên ngoài, chiếc túi này rất bắt mắt, bên trong dường như có vật sống, khẽ động đậy.

“Anh mang tới một chút đồ ăn” Hoắc Tùng Quân nói, lấy hết đồ ở bên trong ra.

Ngoài một số món ăn mà Bạch Hoài An thích, còn có thịt và hải sản.

Những thứ động đậy mà vừa rồi cô nhìn thấy chính là những món hải sản tươi sống này.

“Anh mang những cái này để làm gì? Chuẩn bị dùng trong bữa tiệc à?”.

Hoắc Tùng Quân lắc đầu: “Không phải, chẳng phải trước đây anh vẫn luôn nói muốn cho em xem tài nghệ nấu nướng của anh sao? Bây giờ em vẫn còn chưa ăn cơm, đúng lúc để anh nấu cho em ăn”

Dáng vẻ của anh trông vô cùng tự tin.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.