Lý Gia Minh không nói chuyện, liếc nhìn Bạch Hoài An, chột dạ áy náy.
Quý Tiêu Châu căng mặt, nói từng chữ: “Bố cô ấy chết trong oan khuất, không chỉ không đòi được công lý mà còn bị hắt bát nước bẩn. Từ một nạn nhân nhưng bố cậu lại khám nghiệm tử thi và đưa ra kết luận là do say rượu lái xe. Mẹ cô ấy bị sốc không thể trị hết bệnh, bà ấy đã chết trong bệnh viện. Còn cô ấy bị mù và đã được chữa khỏi một năm trước”
Hai mắt Lý Gia Minh đầy kinh ngạc, ngón tay run lên.
Quý Tiêu Châu vẫn không buông tha cho cậu ta, tiếp tục nói: “Người mà bố cậu oan uổng kia là một người đàn ông tốt. Ông ấy đã không được may mắn từ khi còn nhỏ và không được bố mẹ yêu thương. Tuy nhiên, cả đời của mình ông ấy vẫn luôn làm điều tốt. Hằng năm, ông ấy quyên góp cho cô nhi viện, hỗ trợ học sinh nghèo miền núi, đã cứu người vô số kể, số người đã giúp đỡ thì không thể đếm hết, một người tốt như vậy lại có kết quả bị thảm như thế, chẳng trách bố cậu lại áy náy, dùng công việc để làm tê liệt bản thân.”
Lý Gia Minh nắm chặt ngón tay, thân thể run lên, thật lâu mới nhỏ giọng nói lại: “Thực xin lỗi…”
Bạch Hoài An nhìn cậu ta với đôi mắt đỏ hoe:
“Tôi không muốn cậu xin lỗi, tôi chỉ cầu xin cậu ra mặt trả lại sự trong sạch cho bố tôi, tôi cầu xin cậu.”
Lý Gia Minh khụt khịt ngẩng đầu nhìn cô: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô. Tôi có chứng cứ quyết định trong tay”
Bạch Hoài An và Quý Tiêu Châu đều bị sốc.
Lý Gia Minh đứng dậy đi vào phòng ngủ, hồi lâu cầm ra một cái hộp nhỏ, sau đó lấy ra một máy ghi âm và một mảnh giấy.
“Đây là thư tuyệt mệnh của bố tôi, ông ấy đã viết nó” Lý Gia Minh đưa cho cô mảnh giấy, sau đó cầm máy ghi âm trong tay xoa hai lần: “Có một đoạn âm thanh trong máy ghi âm được bố tôi ghi lại khi tổng giám đốc An giao dịch với bố tôi. Những điều này đủ để trả lại sự trong sạch cho bố cô.”
Nhìn bọn họ cẩn thận tiếp nhận hai thứ, Lý Gia Minh cười khổ.
Bố cậu ta là bác sĩ pháp y, cả đời giao tiếp với cảnh sát, gặp những chuyện như vậy thì theo thói quen lưu lại chứng cứ, sợ An thị gây khó dễ cho cậu ta. Mặc dù trước khi chết vẫn luôn cảnh báo là cậu ta không được quay lại thành phố An Lạc, nhưng ông ta vẫn để lại một bức thư tuyệt mệnh cho cậu ta để đề phòng.
Nếu không có cậu ta, thì bố vẫn là một bác sĩ pháp y tốt của công chúng nhân dân, là một anh hùng ở thành phố An Lạc, nhưng vì cậu ta mà một người chính trực như vậy có một vết nhơ không cách nào xoá sạch được.
“Nếu cần, tôi cũng có thể ra mặt” Mặt Lý Gia Minh tái nhợt nói.
Bạch Hoài An ngẩng đầu nhìn cậu ta, khẽ cười đôi mắt cong thành vầng trăng non: “Không cần, những chứng cứ này đủ rồi.”
Pháp y Lý đã cố gắng hết sức để bảo vệ con trai của mình, Lý Gia Minh đã ẩn náu nhiều năm như vậy, cậu ta chỉ muốn trở thành một người bình thường thậm chí không thể trở về quê hương, chỉ cần có thể đưa ra những bằng chứng này là đủ.
Cuối cùng người thực sự làm chuyện này đã qua đời, Lý Gia Minh cũng chỉ là một người vô tội.
Bạch Hoài An và Quý Tiêu Châu chia tay Lý Gia Minh trở về thành phố An Lạc lúc trời vẫn còn tối.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời xanh thẫm, chỉ có lác đác vài ngôi sao, thậm chí mặt trăng cũng xám xịt.
“Anh Quý, anh về nghỉ ngơi đi. Sáng mai tôi sẽ đến đồn cảnh sát cùng chứng cứ để chính thức truy tố những người nhà họ An.” Quay lại nhayho.com I Nhảy*hố truyện hay nhé!
Bạch Hoài An nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Quý Tiêu Châu với vẻ biết ơn và áy náy: “Làm phiền anh đã cùng tôi tới chạy tới chạy lui như vậy”
Vừa dứt lời, đã bị Quý Tiêu Châu vỗ nhẹ vào trán.
Cậu ta giả vờ tức giận nói: “Nếu cô lại nói lời này, tôi sẽ trở mặt”.
Bạch Hoài An che trán, nhìn cậu ta đột nhiên nở nụ cười: “Tôi biết, về sau tôi sẽ không nói những lời này nữa”
Cô nhớ lòng tốt của Quý Tiêu Châu đối với cô, về sau cô sẽ coi cậu ta như anh trai của mình.
Sau khi chia tay Quý Tiêu Châu, Bạch Hoài An trở về nhà với vẻ mệt mỏi và phấn khích, từ xa đã nhìn thấy một người đứng ở cửa với bóng dáng quen thuộc.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Là Hoắc Tùng Quân.
Cô vội vàng chạy tới, ôm eo anh, dụi vào ngực anh, nhỏ giọng nói:”Anh tới khi nào?”
Hoác Tung Quân sờ sờ tóc của cô:” Em đã có được thứ mình muốn rồi?”
Anh cẩn thận nói, Bạch Hoài An cười nhẹ, ánh mắt đày ấm áp,
Hành tung của cô không giấu được Hoắc Tụng Quân, tuy bây giờ là đầu mùa hè nhưng ban đêm vẫn còn lạnh, ngón tay Hoác Tùng Quân lành lạnh, cô biết anh đã đứng ở đây rất lâu.
Thấy Bạch Hoài An hồi lâu không lên tiếng, Hoác Hoài Quân nghĩ cô không thành công lập tức trấn an:” Không sao đâu, anh sẽ tìm cách giúp em thoát khỏi anh ta…”
Trước khi anh nói xong, Bạch Hoài An đã kiễng chân lên, trực tiếp hôn lên đôi môi ấm áp của anh.
Cô nhắm mắt thận trọng hôn anh, hàng mi run lên bần bật vì căng thẳng.
Bởi vì không quen thuộc nên cô chỉ cọ lung tung.
Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, cúi đầu xuống để phù hợp với chiều cao của cô, không phải khiến cô kiễng cao chân. Anh vòng tay ôm eo cô thật chặt, khi thấy cô sắp buông ra, anh cúi người hôn mạnh hơn.
Thành công đoạt đất.
Thật lâu sau mới buông ra, hơi thở hổn hển nhìn người phụ nữ mặt đỏ bừng trong lòng, trong mắt tràn đầy yêu thương.
“Em có rồi, có bằng chứng chứng minh bố em vô tội” Bạch Hoài An thở hổn hển vỗ túi: “Ngày mai em sẽ khởi kiện đám cầm thú đó”
Hoắc Tùng Quân khoác vai cô, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa: “Ngày mai thì ngày mai lại nói. Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.”
Vì chuyện của Lâm Bách Châu, Bạch Hoài An đến bốn giờ sáng hôm qua mới đi ngủ, hôm nay lại chạy lại hai đầu giữa thành phố An Lạc và thành phố Nặc.
Cô có làn da trắng, không có lớp trang điểm, dưới mắt cô có thể nhìn thấy hai quầng thâm đen rõ ràng.
Hoắc Tùng Quân đau lòng rồi.
“Em đi tắm trước đi, anh đi nấu cơm cho em”
Vừa nói, anh vừa đi vào bếp, mở tủ lạnh ra xem có cái gì ăn.
Thấy anh quen đường quen nẻo như ở nhà mình, Bạch Hoài An dựa vào khung cửa, cười dịu dàng: “Hoắc Tùng Quân, tối nay anh định ăn vạ ở nhà em sao?”
Tối hôm qua anh cũng ngủ ở đây, chỉ là vừa rồi không để ý, lúc vào cửa thì phát hiện dưới chân có một cái túi lớn, rõ ràng là hành lý của anh.
Bạch Hoài An mở túi ra xem, áo khoác, áo tắm, quần áo ngày mai cũng đều được xếp ngay ngắn bên trong.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy cô đang lật tung túi xách, có vẻ sửng sốt, cười nói: “Hôm nay không kịp lấy nhiều, ngày mai anh sẽ để Triệu Khôi Vĩ gửi hết hành lý qua đây.”
Bạch Hoài An phồng má lên, vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh thật sự coi đây là nhà của anh đấy à”
“Nhà của anh không phải là nhà của em sao?” Hoắc Tùng Quân không biết xấu hổ nói, từ từ đun nước nấu mì: “Chúng ta sắp đính hôn, vợ chồng là một thể. Nếu em muốn sống ở đây, anh sẽ ở lại đây cùng em, nếu em muốn ở chỗ anh, anh rất hoan nghênh em đến ở cùng, nếu em muốn ở nhà cũ, anh sẽ cùng em chuyển về. Dù sao em đi đâu anh sẽ đi đó.”
Thấy anh đã nói hết những điều mình muốn nói, Bạch Hoài An vô cùng bất lực, nhưng ánh mắt lại ấm áp.
Thật ra cô rất sợ cô đơn, trước đây thường ở chung nhà với bố mẹ vô cùng vui vẻ, hồi còn đi học có bạn cùng phòng, cũng không cảm thấy gì. Nhưng từ khi bố mẹ cô qua đời, bên người cô vẫn luôn vắng lạnh.
Trong ba năm kết hôn với Hoắc Tùng Quân, anh rất bận rộn trong công việc thường xuyên vắng nhà. Cô không chỉ phải chịu đựng bóng tối mà còn phải chịu đựng sự cô đơn, trong một thời gian dài cô đã rất sợ cảnh hoang vắng cô đơn. Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho.com
Hoắc Tung Quân đang nấu ăn, nhín cô dọn ghế ngồi ở của phòng bếp nhìn anh chằm chằm, khóe môi giật giật:” Em không muốn đi tắm sao?”
“Không đi, sau khi ăn xong thì đi tắm rủa, không thì lại phải đánh răng lại” Bạch Hoài An nói xong vẫn ngồi trên ghế xem động tác của anh.
Không thể không nói, anh lớn lên không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng đẹp trai.
Hoắc Tung Quân nhanh chóng làm hai bát ba vắt mì tươi, bưng lên bàn. Bạch Hoài An giẫm dép chạy theo anh, hệt như một cái đuôi nhỏ.
“Ăn từ từ, mì vừa chín tới, hơi nóng”
Hoắc Tung Quân khuyên nhủ.
Bạch Hoài An nhìn cái bát trước mặt, nguyên liệu phong phú, có nhiều loại nấm, bữa trưa có thịt với trứng rán, đã chất đầy rồi lại nhìn chén canh trong của Hoắc Tùng Quân.
Rõ ràng là được nấu cùng một nồi, xem ra là được nấu hai lần.
“Nhìn anh làm gì, mau ăn đi, cẩn thận mì nở ra bây giờ”
Bạch Hoài An mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt bị nhiệt làm ẩm, nhưng miệng lại nói:
“Lúc thì nói em ăn từ từ, lúc thì kêu em ăn nhanh, đàn ông thật sự rất khó hiểu…”