Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 297: Chương 297: Nói lời khách sáo




Sự thất vọng này chỉ xuất hiện một chút trong mắt Bạch Hoài An rồ tức biến mất không thấy dấu vết.

Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều mà hỏi lại một lần nữa: “Cô không chịu thừa nhận thì tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng tôi không thể không nói, sự việc năm đó quả thật cô sắp xếp rất tỉ mỉ và cẩn thận, đến bây giờ chúng tôi cũng vẫn không tìm thấy người y tá đã giúp đỡ cô, xem ra đoạn đường tôi báo thù cho mẹ còn rất dài”Bạch Hoài An nói xong thì để ý đến sắc mặt của An Bích Hà, quả nhiên trong mắt cô ta xuất hiện một chút đắc ý.

“Các người sẽ không bao giờ tìm được cô ta đâu, cô ta cũng không giống như Lí Hiên Nam kia, không dính dáng gì đến người nhà, cũng không có điểm yếu, cô ta chạy đến chỗ nào cũng sẽ không có ai biết được.”An Bích Hà nói úp úp mở mở, không nói việc này là do bản thân làm, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự đắc ý, như thể chắc chắn đám người Bạch Hoài An sẽ không thể nào tìm được người y tá kia.

Hoắc Tùng Quân cau mày nói: “Cô đã giết cô ta?”Lời vừa nói ra, vẻ mặt An Bích Hà chợt căng thẳng, giọng làm sao có thể chứ, tôi cũng không phải một kẻ sát nhân.

Lúc cô ta nói ra những lời này, hoàn toàn là theo bản năng, suýt chút nữa thì lỡ lời nói ra, ánh mắt Hoắc Tùng Quân xuyên qua cặp kính mắt nhìn cô ta, quả thật không phát hiện ra một chút dối trá nào trong lời nói của cô ta.

Tâm trạng của An Bích Hà bây giờ không tính là ổn định, lúc nói chuyện để lộ ra rất nhiều sơ hở, chỉ có lúc nói ra lời nói này là hoàn toàn không để lộ ra một chút bất thường nào.

Nếu như lời này của cô ta là nói dối thì chỉ có thể nói diễn xuất của cô ta thật sự rất tốt.

Cho nên Hoắc Thùng Quân đoán, Lần này An Bích Hà thật sự không nói gì, thì có thể người y tá kia vẫn còn sống trên đời này.

An Bích Hà hình như cũng nhận ra được bản thân trong lúc vô ý đã vô tình để lộ ra cái gì đó, vẻ mặt hơi bối rối, che giấu nói: “Làm sao tôi biết được cô ta còn sống hay đã chết chứ, dù sao thì cũng không có liên quan đến tôi, tôi chỉ nói là, tôi không ra tay với cô ta, cũng không có hại người Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An Liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không để ý đến lời nói của cô ta.

“Được rồi, cái gì cần hỏi cũng đã hỏi, chỉ sợ tiếp theo cũng sẽ không hỏi được cái gì nữa, chúng ta đi thôi” Hoắc Thùng Quân năm lấy tay Bạch Hoài An kéo đi.

Bạch Hoài An liếc mắt nhìn An Bích Hà một cái, nhất là nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của cô ta, lạnh lùng nói: “Thời hạn thi hành án của cô là hai năm, mới trôi qua không bao lâu mà đã thành ra cái bộ dạng này, không biết hai năm nữa cô còn có thể trụ lại được nữa không. Chỉ là, dù sao thì chuyện này cũng không có liên quan đến tôi, tốt nhất là cô ở trong tù mà chờ đợi đi, không cần phải sốt ruột, chờ đến khi chúng tôi tìm được bằng chứng, sẽ tiếp tục gửi tặng cho cô.”An Bích Hà tức giận đến mức cả người căng lên, hung dữ nhìn chăm chằm cô.

Bạch Hoài An chính là dùng lời nói vừa rồi của cô ta để đáp trả lại cô ta, nhưng không thể không nói, lời nói này rất có tác dụng, điều này khiến cho An Bích Hà cảm thấy sợ hãi.

Ở trong tù cô ta không hề được đối xử cẩn thận, sống một ngày giống như một năm.

“Cô, tất cả những gì cô có bây giờ, vốn dĩ là của tôi, là của tôi! Nếu như cô không xuất hiện, thì tôi và Hoắc Tùng Quân đã sớm ở cùng một chỗ với nhau rồi, đã trở thành mợ chủ nhà họ.

Hoắc rồi, vốn dĩ tôi có thể có một cuộc sống tốt, nhưng đều tại cô, tất cả là tại cô!”An Bích Hà gào thét giống như bị điên, sao đó bị người trông coi khống chế ép vào bên trong, nhưng bộ dạng vẫn điên cuồng giống như trước, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bạch Hoài An.

Trước khi cô ta bị tai nạn giao thông, tuy rằng thái độ của Hoắc Tùng Quân đối với cô ta không tốt, nhưng cô ta cũng được xem như là ân nhân cứu mạng, vì vậy anh cũng phải đành lòng. Cô ta chỉ cần cố gắng không bao lâu nữa thôi, là cô †a có thể đính hôn cùng với Hoắc Tùng Quân, có thể kết hôn, cũng tại vì trận tai nạn giao thông kia, cũng tại vì Bạch Hoài An xuất hiện, mới làm cho mọi chuyện bị nhỡ nhàng như vậy.

Hoắc Tùng Quân ôm Bạch Hoài An, che chở cô ở đằng sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm An Bích Hà, ánh mắt châm biếm nói: “An Bích Hà, sở dĩ thời điểm đó tôi chấp nhận bằng lòng, một là bởi vì cô là ân nhân cứu mạng của tôi, hai là bởi vì lúc đó tôi chưa yêu ai, cũng sẽ không nghĩ tới có người đã mang thai con của tôi, cho nên mới không có ra một quyết định nào hết, không phải là bởi vì tôi yêu cô, có tình cảm gì đó đối với cô”Anh nói rất rõ ràng, ánh mắt nhìn An Bích Hà rất lạnh lùng và vô tình. . Ngôn Tình Hài

“Cô có thể đảm bảo rằng thân phận ân nhân cứu mạng của cô không bao giờ bị che giấu không? Cô có thể đảm bảo tôi sẽ không bao giờ gặp được Hoài An không? Tôi nói cho cô biết, trái tim không phải chỉ có xúc động một lần, cho dù là không có trận tai nạn kia, chỉ cần tôi gặp Hoài An, tôi vẫn sẽ yêu cô ấy như cũ!”Thật giống như một trò đùa của số phận, chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ này, sẽ bị cô thu hút, không thể rời mắt được.

Từ trước tới giờ Bạch Hoài An chưa từng nghe Hoắc Tùng Quân nói những lời như thế này, cho nên cũng bị rung động, vẻ mặt có chút ngây ngốc. Cô nhìn sườn mặt của anh, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Hoắc Tùng Quân nói xong, lập tức kéo Bạch Hoài An rời đi, cũng không thèm quay đầu nhìn lại.

An Bích Hà ngơ ngẩn nhìn bóng dáng hai người rời đi, vẻ mặt điên cuồng ở trên mặt cuối cùng cũng bỏ xuống, đôi mắt đỏ bừng.

Con người sợ nhất là bị so sánh, cô ta theo đuổi nhiều năm như vậy mà chỉ thấy bộ dạng lạnh lùng của anh, nào biết răng anh còn có vẻ mặt dịu dàng như vậy, ngục giam lạnh lẽo giống như ngấm vào trong lòng cô ta, càng ngấm càng đau.

Cô ta bị người trông coi kéo về phòng của mình, ngơ ngác nhìn mặt đất, một lúc lâu sau cô ta nắm chặt nắm tay lại.

Hy vọng duy nhất của cô ta lúc này chỉ còn Ngô Thành Nam, anh ta đối xử với mình tốt như vậy, nhất định sẽ giúp cô ta hành động, sẽ đưa cô ta ra ngoài nhanh thôi.

Chỉ cần cô ta có thể ra ngoài… Hoắc Tùng Quân thì cô ta không đấu lại được, còn Bạch Hoài An… Cô ta nhất định sẽ không để cho Bạch Hoài An sống tốt!Vốn dĩ phần lớn hận thù của cô ta đối với Bạch Hoài An đều là vì Hoắc Tùng Quân. Bây giờ cô ta đã muốn trả thù, cũng sẽ không cần quan tâm nguyên nhân là gì, hủy hoại Bạch Hoài An, giãm đạp cô xuống vũng bùn, mới là tâm nguyện lớn nhất của cô ta.

Lúc Bạch Hoài An được Hoắc Tùng Quân kéo ra ngoài, cả người giống như bị choáng váng, có chút lâng lâng.

Lúc lên xe, Hoắc Tùng Quân mở cửa xe ra, thấy cô không chịu ngồi vào, vẫn đứng ngẩn ngơ ở bên cạnh thì đột nhiên bật cười, ngón tay thon dài của anh búng nhẹ lên trán cô một cái: “Nghĩ lung tung gì đấy, cô bé ngốc”Bạch Hoài An bị búng thì bừng tỉnh, giơ tay ôm lấy trán bị anh búng, khuôn mặt hồng hồng, trông rất xinh đẹp: “Cái kia, cái kia, Hoắc Tùng Quân, em không nghĩ anh lại có tình cảm sâu đậm với em như vậy, em đang suy nghĩ nên đáp lại anh như thế nào”Vốn dĩ Hoắc Tùng Quân cũng cảm thấy bình thường, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của cô như vậy, bên tai cũng cảm thấy có chút nóng lên.

Những lời nói vừa rồi ở trong tù, thực sự có chút xấu hổ, bây giờ nhớ lại, cuối cùng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Anh ho khan một tiếng, che giấu nói: “Đừng nghĩ nữa, lên xe đi, em không cảm thấy đói bụng sao?”Bàn tay của Hoắc Tùng Quân thật sự rất đẹp, các khớp xương rất rõ ràng, mười ngón tay thon dài, da tay anh rất trắng, đầu ngón tay hơi hơi hồng nhạt, chạm vào rất mát, vuốt ve cũng rất thích, lại vui mắt.

Bạch Hoài An cảm thấy bản thân có chút nghiện, kéo tay anh không buông, cúi đầu nhìn ngắm, lại còn so sánh với bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình.

Tực chú ý của Bạch Hoài An bị rời đi rất nhanh, buổi sáng cô vội vàng đến đây nên một hạt cơm cũng chưa kịp ăn. Cô vội vàng ngồi vào trong, nói với Hoắc Tùng Quân: “Nhanh, nhanh Lái xe, anh đưa em đi ăn cái gì đó đí, mấy ngày nay ở nhà, anh cho em ăn đồ ăn ngấy quáHoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, vừa có chút bất đắc dĩ, vừa có chút ai dám nói: “Trước kia em còn nói mỗi ngày đều muốn được ăn đồ ăn do anh nấu, bây giờ mới vài ngày mà đã kêu ngấy, em đúng là người phụ nữ xấu xa”Bạch Hoài An sờ sờ mũi, vội vàng giải thích nồi: “Em thi sợ anh mệt mồi thôi mà mỗi lần nấu đều nấu má một bàn đồ ăn rất nhiều, đôi bàn tay đẹp này sẽ bị thô ráp không còn được mịn màng nữa, em rất xót xaCô nói xong thì nắm lấy bàn tay to của Hoắc Thùng Quân, vuốt vuốt hai cái đau lòng nói.

Hoắc Tùng Quân cũng để kệ cô nắm, chờ đến khi cô chơi đùa xong, mới rút tay lại để lái xe.

Anh quyết định, hôm nay trở về sẽ bảo Triệu Khôi Vĩ chuẩn bị cho anh một tủ kem dưỡng tay ở trong văn phòng.

Hoài An thích thì phải bảo dưỡng cho thật tốt, nhỡ đâu một ngày nào đó tay không còn đẹp nữa, cô sẽ bị tên hồ ly nào đó câu đi mất, như vậy thì không xong rồi. miễn phí

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên anh nhìn thấy Bạch Hoài An lấy di động, mở danh bạ ra.

“Em gọi điện cho ai vậy?” Anh thuận miệng hỏi.

Bạch Hoài An cũng không ngẩng đầu lên: “Trân Thanh Minh, nhà họ An đã bị đối phó, anh ta nói muốn tìm thời gian để chúc mừng một chút, bây giờ vừa đúng lúc. Đúng rồi, anh có muốn gọi Châu Hữu Thiên và Sở Minh Nguyệt không, cũng lâu rồi em chưa có gặp hai người bọn họ”Hoắc Tùng Quân cau mày, hai người vất vả lắm mới có thể ra ngoài ăn một bữa cơm, coi như là đi hẹn hò, gọi mấy cái bóng đèn kia làm cái gì.

Anh vội vàng nói: “Châu Hữu Thiên không rảnh, bây giờ anh ta đã dính chặt lấy Sở Minh Nguyệt rồi, chúng ta không nên quấy rầy người ta, làm bóng đèn không tốt cho lắm”Hoắc Tùng Quân nói, Bạch Hoài An nhìn thấy mặt anh nghiêm túc như vậy, cũng theo bản năng mà gật gật đầu: “Đúng vậy, không nên làm bóng đèn.”Trong lòng Hoắc Tùng Quân đang mừng thầm, nghĩ rằng cô đã nghĩ thông rồi, sẽ không gọi hai người đó đến làm bóng đèn giữa hai người nữa, chỉ thấy Bạch Hoài An gọi cho Trân Thanh Minh.

Điện thoại vừa được kết nối, cô cười gian xảo nhìn Hoắc Tùng Quân: “Chỉ là chúng ta cũng không sợ có bóng đèn, vẫn nên gọi Trần Thanh Minh đến đi, lần này anh ta đã lập được công rất lớn. Ít nhiều anh ta cũng hy sinh nhiều thứ, cho nên nhà họ An mới sụp đổ nhanh đến như vậy, vậy nên chúng ta phải cảm ơn anh ta thật tốt, vừa đúng lúc lần này có cơ hội”Tuy rằng lúc đấy nhà họ An đã bị sụp đổ, nhưng vẫn còn kích thêm cho Phương Ly một phát trí mạng nữa, đây cũng chính là do Trần Thanh Minh làm.

Lúc trước khi gặp Trần Thanh Minh, người này đã bị Phương Ly dây dưa rất lâu rồi. Bị kẻ điên kia khiến cho ăn không ngon mà ngủ cũng không yên, ngay cả cảm giác vui sướng khi phá hủy được nhà họ An cũng bớt đi rất nhiều.

Vừa đúng lúc này cùng nhau bồi bổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.