Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 263: Chương 263: Rơi vào tay anh




Nơi này chính là căn biệt thự mà An Vu Khang từng bao dưỡng Sở Hân.

Vị trí tương đối lệch một chút, lúc trước để nuôi dưỡng phụ nữ nên ông ta cố tình mua dưới danh nghĩa người khác, không dùng tên của mình nên ngoại trừ Sở Hân thì cũng không ai biết nơi đó.

Cho nên trong chốc lát cảnh sát cũng không điều tra được tới đây.

Ông ta trở lại biệt thự với vẻ mặt ủ rũ, khẩu trang che kín mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra được tâm trạng vô cùng tệ hại của ông ta.

“Cũng không thể ở trong căn nhà này được nữa…” Miệng An Vu Khang lầm bầm.

Sở Hân biết vị trí căn nhà này, bây giờ đã xác định cô ta được người khác phái đến đây, rất có khả năng người đó chính là Hoắc Tùng Quân nên ông ta không thể ở đây lâu hơn được nữa.

“Trước hết ở tạm một đêm đi.”

Sáng ngày mai ông ta sẽ nghĩ biện pháp, vơ vét vài món đồ đáng giá bên trong rồi lặng lẽ đem đi bán. Đây đã là biện pháp cuối cùng để ông ta có thể xoay sở được tiền.

Lúc này, ông ta thật sự biết ơn Sở Hân, trước khi đi cũng không mang theo thứ gì đáng giá trong biệt thự, để lại cho ông ta một con đường sống.

Nhớ tới bộ dáng của Sở Hân, biểu cảm An Vu Khang có chút phức tạp.

Nếu cô ta không phải người của Hoắc Tùng Quân thì tốt rồi, nhưng cũng chính vì cô ta nên bản thân mới không đề phòng, để rồi bị ghi lại đoạn hội thoại hôm đó. Đoạn ghi âm đó cũng trở thành mồi dẫn lửa khiến ông ta trở thành như thế này.

Sắc mặt An Vu Khang trông rất khó coi, ông ta mở cửa ra.

Trong biệt thự im ắng, tối đen như mực, không có chút ánh sáng. Ông ta mò mẫm trong bóng tối để tìm công tắc bật đèn.

Đột nhiên đèn sáng rực lên, ông ta phải híp mắt một lúc để thích nghi với ánh sáng rồi mới mở mắt ra. Đến khi nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, mồ hôi lạnh sau lưng ông ta túa ra ngay tức khắc.

“Hoắc… Hoắc Tùng Quân?”

Lúc An Vu Khang nói ra cái tên này, ông ta có thể nghe thấy tiếng răng mình đang va vào nhau cầm cập.

Người đàn ông ngồi trên sô pha không phải là Hoắc Tùng Quân sao?

Thân hình cao lớn, mặc một bộ âu phục màu đen, mặt mày lạnh nhạt anh tuấn, khi híp mắt nhìn ông ta thì ánh mắt vô cùng âm trầm, ngay cả làn da trắng nõn cũng lộ ra sự lạnh lẽo dưới ánh đèn.

“Hình như ông nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên lắm à?” Hoắc Tùng Quân cười nhạo một tiếng: “An Vu Khang, tôi rất khâm phục ông, biết rõ Sở Hân là do tôi phái tới tiếp cận ông, dù đang chạy trốn nhưng ông vẫn chạy vào căn biệt thự này!”

An Vu Khang nghe xong lời này thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhìn thấy người phụ nữ phía sau Hoắc Tùng Quân thì ông ta cắn chặt răng, trong mắt toàn là ý căm thù: “Sở Hân, tôi đối xử với cô tốt như vậy, tại sao cô lại phản bội tôi?”

Sở Hân nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, đầu mày đuôi mắt vẫn vô cùng dịu dàng, lộ ra vẻ quyến rũ của một cô gái nhỏ nhưng khi nói thì cô ta nhìn An Vu Khang bằng vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

“Tổng giám đốc An, hai người chúng ta nào có nói được phản bội hay không được phản bội, vốn dĩ tôi là do Tổng giám đốc Hoắc phái qua tiếp cận ông, từ đầu đến cuối đều không phải người của ông.” Sở Hân cúi đầu cười một cái, dùng cặp mắt đã từng gợi tình kia mà liếc nhìn ông ta từ trên xuống dưới một lượt.

Rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt nhẹ nhàng lại khiến An Vu Khang vô cùng khó chịu.

Trước kia, An Vu Khang ở trước mặt Sở Hân luôn vẻ vang tươi đẹp, tràn đầy khí thế, Sở Hân chỉ có thể phụ thuộc vào ông ta nhưng hiện giờ một cái liếc mắt kia của cô ta khiến ông ta cảm thấy bản thân mình giống như ăn xin đang quỳ rạp dưới chân cô ta.

Một sự tự ti khó tả nảy lên trong lòng.

An Vu Khang cố gắng gạt đi cảm xúc đó, trừng mắt liếc cô ta một cái: “Tôi tự hỏi tôi đối xử với cô không tệ, ngoại trừ không cho cô vị trí bà An thì tôi đều cho cô tất cả mọi thứ của tôi, bất kể là tình cảm hay tiền tài.”

Sở Hân nghe vậy thì cười nhạo một tiếng: “Chẳng phải tôi vẫn chỉ là bồ nhí thôi à? Thậm chí bị người phụ nữ của ông đánh ngoài đường mà tôi cũng không có tư cách đánh trả. Nhiều lắm thì chúng ta chỉ xem như là một cuộc giao dịch, tôi hy sinh sắc đẹp của tôi, lôi ra được tin tức hữu dụng từ nơi này của ông, không phải rất công bằng à? Ngay cả tài sản gì ông cho tôi, tôi cũng không mang đi, còn về phần tình cảm của ông…” Cô ta nói bằng giọng khinh thường: “À, tình cảm của ông thì tôi không cần.”

Mặt An Vu Khang phình to như gan lợn, vẫn muốn nói gì đó thì đã bị Hoắc Tùng Quân không kiên nhẫn ngắt lời: “Hình như ông vẫn chưa ý thức được hoàn cảnh của bản thân, chúng tôi đến nơi này không phải để nghe ông tâm sự.”

Lời này khiến An Vu Khang bình tĩnh lại, trước đó ông ta chỉ thấy Hoắc Tùng Quân vả cả Sở Hân, lúc này mới phát hiện, Bạch Hoài An ngồi bên cạnh Hoắc Tùng Quân, phía sau bọn họ còn có không ít người mặc đồ đen.

Cả người An Vu Khang run lên một chút, không tự giác được lùi về sau mấy bước, cảnh giác nói: “Các người, các người muốn làm gì?”

“Câu hỏi này của ông rất ngu xuẩn.” Bạch Hoài An vừa mới đứng lên, Hoắc Tùng Quân đã cho Triệu Khôi Vĩ một ánh mắt.

Triệu Khôi Vĩ lập tức cho người khống chế An Vu Khang, để thuận tiện cho Bạch Hoài An nói chuyện, đề phòng ông ta làm tổn thương cô.

“Các người làm gì, buông ra, buông ra!”

Thân thể An Vu Khang cao một mét tám nhưng những vệ sĩ phía sau Hoắc Tùng Quân hầu như đều gần một mét chín, thân thể mỗi người đều cường tráng, nắm cánh tay ông ta nhấc lên chỉ như kéo tay một con gà con.

Ánh mắt ông ta tràn ngập vẻ hoảng sợ, nhìn thấy Bạch Hoài An thì chỉ còn biết nói năng lộn xộn: “Cô, cô muốn làm gì?”

Vừa dứt lời, đuôi mắt Bạch Hoài An đỏ thẫm, hung hăng tát ông ta một cái.

Một cái tát này trực tiếp đánh lui An Vu Khang, cũng khiến Sở Hân yên lặng.

Khi cô ta được Hoắc Tùng Quân dẫn tới đây thì cũng đã chú ý đến Bạch Hoài An bên cạnh Hoắc Tùng Quân.

Dọc trên đường đi, Hoắc Tùng Quân cực kỳ quan tâm đến cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút, khi nhìn thấy cô toàn bộ đều là sự cưng chiều.

Sở Hân nhìn thấy vậy thì vô cùng giật mình, Hoắc Tùng Quân trong ấn tượng của cô ta lúc nào cũng là người cao cao tại thượng, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt với bề ngoài cực kỳ đẹp trai nhưng chỉ cần liếc mắt một cái thì sẽ khiến người khác chùn bước, không dám tới gần.

Cô gái này có thể được anh đối xử như vậy, chắc chắn là người mà trong lòng anh rất yêu.

Nhìn bề ngoài thì Bạch Hoài An rất xinh đẹp, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, trông khá ôn hòa và mềm mỏng nhưng không ngờ cô lại thẳng tay cho An Vu Khang một cái tát.

Mọi tiếng động trong biệt thự đều tĩnh lặng trở lại, khóe môi An Vu Khang đau buốt, đầu óc cũng ong ong, không thể tin được Bạch Hoài An lại tát mình.

Trước mặt nhiều người như vậy mà ông ta lại bị Hoài An thẳng tay cho một cái tát vào mặt.

“Cô, cô, con chó cái ti tiện này…” Ông ta vừa dứt lời thì một bàn tay khác hạ xuống, sức lực mạnh hơn vài lần so với lúc nãy.

An Vu Khang cảm thấy răng mình chắc cũng lung lay cả rồi, chẳng mấy chốc mà miệng ông ta cũng sưng lên, nói không thành câu được nữa.

Bạch Hoài An ngẩng đầu nhìn Hoắc Tùng Quân rồi nhìn về phía tay anh.

Một cái tát vừa nãy, Hoắc Tùng Quân dùng rất nhiều sức lực, cô chỉ nghe tiếng thôi mà răng cũng đã hơi ê ẩm rồi.

Hoắc Tùng Quân nở nụ cười với cô rồi cầm tay cô mà vân vê: “Em không cần tự mình ra tay đánh loại người như thế này, tát một cái để trút giận thì được, tát nhiều đau tay.”

An Vu Khang gắt gao trừng mắt nhìn hai người, nửa câu cũng không dám nói.

Ông ta chỉ vừa mắng Bạch Hoài An một câu “con chó cái ti tiện” mà đã bị Hoắc Tùng Quân đánh sưng miệng đến nỗi không nói nên lời rồi. Nếu không có lý trí mà nói ra điều gì khó nghe hơn thì chỉ sợ cái mạng của ông ta cũng sẽ phải để lại đây.

“Tổng giám đốc An, ông nhìn tôi như vậy làm gì? Việc năm đó ông làm với bố vợ tôi còn độc ác hơn cái tát vừa rồi nhiều.”

Trước khi xe cứu thương đến, bóp chết người vẫn còn đang sống sờ sờ, chặt đứt hy vọng của người ta. Nếu không có người chạy tới kịp thì e là Bạch Hoài An cũng bị hạ độc thủ rồi.

An Vu Khang nhìn thấy ánh mắt của anh thì rụt đầu, rụt cổ lại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của chính mình. Nhưng ông ta bị nhiều người to cao như thế này bắt lại thì làm sao mà thoát được! Dù thoát được nhưng cũng không trốn được lâu.

“Van xin cậu, đưa tôi đến đồn cảnh sát đi, tôi đồng ý nhận tội.” Giọng nói của An Vu Khang khàn khàn, nghe mập mờ không rõ.

Chỉ mới nói một câu thôi nhưng vì miệng bị sưng nên ông ta đau đến mức run rẩy cả người.

Trong lòng ông ta biết rõ, rơi vào tay cảnh sát quá lắm thì bị ngồi tù nhưng rơi vào tay Hoắc Tùng Quân, ngoại trừ tự trải nghiệm một phen muốn sống không được muốn chết cũng không xong thì sau đó vẫn phải ngồi tù như thường thôi.

An Vu Khang nhìn vẻ mặt lạnh nhạt mà nghiêm túc của những vệ sĩ xung quanh thì trong lòng cực kỳ hối hận, nếu biết sẽ không chạy thoát thì chẳng thà ngoan ngoãn đi theo cảnh sát từ sớm cho rồi.

Bây giờ cũng đỡ phải bị đặt trên ngọn lửa.

Ông ta van xin nhìn Hoắc Tùng Quân, tiếp tục nói: “Chuyện bốn năm trước là tôi làm, tôi không không biết suy xét, nhận được điện thoại của Bạch Quang Nhật, không những không biết ơn ông ấy mà chỉ vì thanh danh, thuê người tới giết ông ấy. Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Van xin các người tha cho tôi, đừng đánh tôi.”

Ông ta vừa thở vừa nói những lời này.

Bạch Hoài An nghe thấy, hốc mắt cũng bắt đầu ửng hồng, hung dữ nhìn ông ta rồi tức giận nói: “Nhưng bố tôi đã chết rồi, ông giải thích thế nào thì ông ấy cũng không trở về được nữa, vậy ông giải thích thì có ích lợi gì? Ông có thể cho tôi một người bố còn sống không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.