Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 286: Chương 286: Tìm kiếm sự công bằng






Lời này nói thật đúng là không có lương tâm, thậm chí còn có thể nói là ác độc.

Lần này đừng nói là mẹ của cô gái, đến bố của cô gái cũng muốn xông lên đánh người. Ngón tay của ông ấy nắm chặt, ông ấy trừng mắt lên nhìn An Bích Hà, trên mu bàn tay còn lộ đầy gân xanh, tức giận đến mức cả người đều run rẩy.

Sắc mặt của mẹ cô gái đó lại càng tối hơn. Cả người bà ấy chợt mềm nhũn mà tựa vào lòng chồng mình, giống như là sắp ngất xỉu.

“Quá đáng ghét, sao trên thế giới này lại có loại người ác độc như vậy chứ? Sao cô có thể nói ra loại lời này, làm sao có thể…”

Giọng nói của mẹ cô gái lẩm bẩm vang lên. Khi bà ấy nói ra những lời này gần như toàn thân đều kiệt sức, cả người đều run rẩy.

An Bích Hà không thèm để ý mà nâng cằm lên. Cô ta đưa mắt nhìn về phía vợ chồng bọn họ ôm nhau có bộ dạng yếu đuối và tuyệt vọng, toàn thân hai người bọn họ đều tràn ngập sự bi thương mà đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác sảng khoái.

Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn bị nhắm vào, từ cô chủ cao cao tại thượng của nhà họ An biến thành kẻ mà bất cứ người bình thường nào cũng có thể sỉ nhục và giẫm đạp lên. Điều này làm cho cô ta cảm thấy mình bị đàn áp và suy sụp.

Khi đối mặt với cặp vợ chồng này, cô ta dường như đã trở lại bộ dáng cao cao tại thượng trước kia, có thể tùy ý đánh đập, mắng mỏ và bắt nạt người khác.

Trên khuôn mặt An Bích Hà hiện lên một tia ác ý: “Cho nên tôi thành tâm khuyên mấy người nên thức thời một chút. Mau cầm tiền rồi rời đi đi. Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, hai người lại còn trẻ, về sau sẽ lại có con cái, đừng liều mạng với tôi nữa, như vậy mọi người đều sẽ an ổn. Tôi có thể tiếp tục mở cửa hàng của mình, hai người có thể cầm ba tỷ này để sống một khoảng thời gian tốt hơn trước. Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?”

Thân thể của bố cô gái đó chợt trở nên căng thẳng. Ông ấy dùng vẻ mặt nghiêm túc để nhìn cô ta, mãi một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Trên mặt An Bích Hà hiện lên một vẻ hài lòng.

Trước khi cô ta cũng đã từng cố ý điều tra, cặp vợ chồng này có gia cảnh bình thường lại nuôi một đứa con gái bệnh tật như vậy. Vì thế, hai người này đã tiêu hết tiền từ lâu, trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm.

Ba tỷ này đối với bọn họ mà nói, chính là một sự cám dỗ rất lớn.

An Bích Hà nói xong, thấy hai người không có động tác gì thì đắc ý cười rồi dẫn theo người bên cạnh xoay người rời đi.

Sau khi bóng lưng cô ta biến mất, hai vợ chồng nhìn tấm thẻ ngân hàng trên mặt đất, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng và tràn đầy sự chán ghét.

“Ba tỷ mà có thể cướp đi mạng sống của con gái tôi sao?” Giọng nói của người vợ khàn khàn, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Tôi thà con gái tôi trở về còn hơn là lấy ba tỷ này của cô.”

Người chồng vỗ vai rồi trấn an bà ấy. Sau đó, ông ấy âm trầm nói: “Chúng ta không cần ba tỷ này. Chúng ta nhất định phải giúp con gái đòi lại công lý, để con bé không chết một cách vô ích như vậy.”

Sau khi con gái qua đời và sau khi điều tra nguyên nhân, vợ chồng họ đã liên lạc trực tiếp với các phương tiện truyền thông. Một chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người như vậy, các tin tức nhanh chóng nổ tung.

Nhưng An Bích Hà này có quá nhiều thủ đoạn, sau lưng cũng có người trợ giúp.

Nửa ngày sau, tin tức đã bị thu lại, cho nên An Bích Hà mới có thể không sợ hãi đến trước mặt bọn họ mà kiêu ngạo rồi uy hiếp bọn họ phải giải quyết riêng như vậy.

Nếu cô ta sẵn sàng xin lỗi con gái bọn họ trước công chúng một cách chân thành, bọn họ có thể tha thứ cho cô ta.

Nhưng An Bích Hà này quá kiêu ngạo. Cô ta vậy mà lại có thể nói ra mấy lời mất nhân tính như vậy, thật là quá độc ác. Điều này cũng khiến cho bọn họ thật sự không thể chịu nổi.

Những người như vậy xứng đáng nhận được một bài học và không bao giờ nhận được sự tha thứ.

Cô ta còn muốn tiếp tục mở cửa hàng. Loại chất lượng kém như vậy, dùng loại vải có độc để làm quần áo và hại chết người khác lại muốn tiếp tục mở cửa hàng, đây là điều tuyệt đối không thể tha thứ.

Người chồng nhặt hai thẻ ngân hàng trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng, ôm vai vợ rồi từ từ quay trở lại.

Người vợ vẫn mang theo tiếng khóc mà nghẹn ngào dựa vào vai ông ấy: “Tôi muốn đến mộ của con gái để xem một chút. Con bé vẫn luôn sợ phải ngủ một mình. Dưới mặt đất lạnh lẽo và yên tĩnh như vậy, không biết con bé sẽ sợ hãi đến thế nào?”

“Được, tôi đi cùng bà.” Người chồng nhẹ giọng nói. Giọng nói của ông ấy còn tràn ngập nỗi buồn và sự áp lực.

Con gái của bọn họ mới qua sinh nhật lần thứ mười bốn của mình. Thân thể của cô bé tuy yếu đuối, nhưng con bé rất lanh lợi lại hiểu chuyện, biết thân thể của mình không tốt, cho nên cô bé chưa bao giờ làm chuyện nguy hiểm bất lợi cho bệnh tình của mình.

Cô bé thích tô tô vẽ vẽ, không có bạn bè, chỉ chơi cùng một con búp bê vải.

Cô bé thích làm quần áo cho những con búp bê vải yêu quý của mình, mong muốn lớn lên là trở thành một nhà thiết kế trang phục nữ.

Nhà thiết kế mà cô bé ngưỡng mộ nhất từ trước đến nay đã làm việc trong “Khinh Hà”, cho nên cô bé vẫn luôn luôn muốn mua một chiếc váy của “Kinh Hà”. Tuy nhiên quần áo trong cửa hàng của họ là quá đắt, vì vậy cô bé cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.

Là người mẹ đã vô tình biết được chuyện này qua nhật ký của cô bé, đúng lúc thấy quần áo của “Khinh Hà” đang trong đợt giảm giá, cho nên bà ấy đã đi mua một món quà sinh nhật.

Khi nhận quần áo đến tay, người mẹ có thể cảm thấy chất lượng của sản phẩm này cũng không phải là quá tốt. Sau khi sấy khô nhiều lần mới miễn cưỡng coi như là không còn những mùi hương khó chịu.

Nhưng mới mặc bộ quần áo đó được một ngày, chỉ một ngày, đứa con gái ngoan ngoãn của bà ấy đã không còn hơi thở.

Trong lòng người mẹ cảm thấy vô cùng hối hận. Bà ấy hận không thể thay con gái mình chết đi. Nếu như bà ấy có thể sớm phát hiện ra chất liệu vải của “Khinh Hà” có chút không đúng, nếu như bà ấy không đi làm, mà ở nhà để chăm sóc con gái của mình thì có phải chuyện này sẽ không xảy ra hay không?

Điều đáng ghét nhất chính là An Bích Hà.

Rõ ràng đồ trong cửa hàng của cô ta đã hại chết người, mà sao cô ta có thể cảm thấy không có chút gánh nặng nào mà an tâm và lấy tiền nhục nhã bọn họ như vậy được chứ? Một mạng người trong mắt cô ta lại không đáng giá như vậy sao?

Trong lòng hai vợ chồng đều cảm thấy rất kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía trước cũng trở nên kiên định đến lạ thường.

Con gái đã chết, bọn họ cũng không có động lực để tiếp tục sống. Điều duy nhất giúp bọn họ có hy vọng vào cuộc sống này chính là báo thù cho con gái của mình, giúp cô bé đòi lại một công lý.

Ở bên này, An Bích Hà tự cho rằng mình đã giải quyết được hai vợ chồng kia, cho nên rất hào hứng mà trở về biệt thự của Ngô Thành Nam.

Lúc vào cửa, nụ cười của cô ta lập tức thu lại theo bản năng.

Không có anh ta, căn biệt thự này quá yên ắng. Những người giúp việc đều cúi đầu, nói năng nhẹ nhàng, đi đứng không phát ra tiếng động, sắc mặt không chút thay đổi, cứ giống như hình nộm người vậy.

Trong căn biệt thự này rõ ràng là có không ít người, nhưng cảm giác như không có mấy người. Lúc đêm, còn mang lại cho người khác cảm giác có chút đáng sợ.

Bởi vì trước đó đã từng nói chuyện với Ngô Thành Nam, cho nên An Bích Hà có thể đi thẳng một đường mà không hề bị cản trở.

Khi bước vào phòng khách, cô ta lập tức nhìn thấy Ngô Thành Nam đỡ nạng. Bước đi của anh ta trông vô cùng khó khăn, một bước thấp, một bước cao, tư thế đi cũng trông có vẻ kỳ quặc.

Giống như anh ta đang cố gắng che giấu chấn thương ở bàn chân của mình, nhưng điều này lại càng làm cho anh ta trông kỳ lạ hơn.

An Bích Hà nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia phiền muộn. Lúc Ngô Thành Nam nhìn về phía cô ta, sự phiền muộn này lập tức biến mất.

“Em đã trở lại.” Khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười, ánh mắt tràn ngập tình yêu, giống như lúc Ngô Thành Nam không bị thương.

Ngô Thành Nam thấy sắc mặt này của cô ta, trong lòng cũng hơi buông lỏng, ngay cả sự ngang ngược trong lòng cũng được vơi đi một chút.

Anh ta chợt phát hiện ra An Bích Hà này thật sự rất hợp ý của anh ta. Những người khác bởi vì chân của anh ta bị thương mà cẩn thận lấy lòng anh ta, đồng tình với anh ta, thương hại anh ta, đều sẽ làm cho sự tức giận trong lòng anh ta tăng vọt.

Nhưng An Bích Hà lại không như vậy. Ngoại trừ biểu hiện chần chừ lần đầu tiên ở trong bệnh viện, bây giờ cô ta làm cho anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng, cho nên khi cô ta tạo ra mớ hỗn độn này, anh ta vẫn đồng ý giúp cô ta thu dọn.

“Lại đây.” Ngô Thành Nam buông nạng ra rồi vẫy tay với cô ta.

An Bích Hà ngoan ngoãn đi tới, ôm eo anh ta và đỡ anh ta đi về phía phòng ngủ: “Thành Nam, cám ơn anh đã giúp em. Nếu không phải anh đã giúp em đè tin tức này xuống, chỉ sợ An thị sẽ không còn chỗ để xoay người. Anh thật sự rất tuyệt vời, so với Hoắc Tùng Quân kia, anh còn mạnh hơn gấp trăm chục nghìn lần.”

“Mọi chuyện đã xử lý được chưa?” Ngô Thành Nam nghe thấy lời khen của cô ta, nhất là lời cô ta khen mình tốt hơn Hoắc Tùng Quân, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.