Bố của Bạch Hoài An, Bạch Quang Nhật, là một người vô cùng hiền lành, đã làm rất nhiều việc
thiện, đếm không hết được.
Cô có thể may mắn theo thầy Hà Kim Minh học vẽ được cũng bởi vì bố cô đã từng giúp thầy,
hai người là bạn nhiều năm của nhau.
Còn Quý Tiêu Châu đây, trước kia chỉ là một đứa trẻ nghèo khó ở vùng núi. Sau khi bố tay trắng
dựng nghiệp đã bắt đầu tài trợ cho Quý Tiêu Châu đi học đến thẳng khi cậu ta tốt nghiệp đại
học rồi tìm công việc.
Cho tới tận bây giờ, hai người vẫn chưa gặp mặt. Sau khi Quý Tiêu Châu nhận được thông tin
Bạch Quang Nhật đột nhiên qua đời đã đau buồn một thời gian dài. Vốn là muốn đi viếng tang
ông ấy nhưng lại phát hiện ra người nhà họ Bạch không hề tiến hành tổ chức tang lễ cho ông
ấy.
Ngay cả nhìn ân nhân của mình lần cuối, cậu ta cũng không thể.
Quý Tiêu Châu cũng đã từng tìm kiếm tung tích của Bạch Hoài An và mẹ cô, nhưng mỗi lần đều
giống như bị người nào đó cố gắng cản trở, không có cách nào có thể tra ra được tung tích của
cô.
Cậu ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại cô nữa.
Bình thường cậu ta sẽ không xem các tin nhắn chờ trên facebook, nhưng hôm nay đúng lúc cậu
ta liếc qua các tin nhắn thì thấy có một người nhắn đến, tự xưng là con gái của Bạch Quang
Nhật, lập tức kích động, vội vàng đáp lại.
Vừa rồi cậu ta nhìn thấy Bạch Hoài An mà rơi nước mắt, có thể nhận thấy tâm trạng của cậu ta
vô cùng kích động.
“Hoai An, sao trước đó cô không liên lạc với tôi chứ?” Sau khi hai người đã quen thuộc, Quý
Tiêu Châu nhìn Bạch Hoài An quở trách.
Bạch Hoài An cười khổ, nếu không vì chuyện lần này thì chỉ sợ là cả đời này cô cũng không
nhớ nổi có nhân vật như vậy.
Bố đã làm nhiều chuyện tốt như vậy, cô cũng không thể biết hết được. Quý Tiêu Châu là một
trong số người ít ỏi mà cô biết tới.
“Anh Quý, lần này tôi tới tìm anh là có chuyện rất quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ”
Thấy sắc mặt của cô nghiêm túc, Quý Tiêu Châu cũng thu lại biểu cảm. Tò mò hỏi: “Có chuyện
gì?”
“Tôi muốn anh tra giúp tôi một việc. Bốn năm qua, bà nội tôi và bác trai của tôi đã làm những gì,
có gì khác thường không”
Quý Tiêu Châu cảm thấy hơi sửng sốt: “Sao cô phải tra về bọn họ chứ?”
Bạch Hoài An lại kể sơ qua về mọi chuyện một lần nữa cho cậu ta, quả nhiên biểu cảm của Quý
Tiêu Châu cũng giống như Trần Thanh Minh, thậm chí còn tức giận hơn Trần Thanh Minh nữa.
Cả đời cậu ta chưa từng sùng bái người nào cả. Người duy nhất cậu ta sùng bái chính là bố
của Bạch Hoài An – Bạch Quang Nhật.
Vừa nghĩ tới việc ân nhân của mình bị người thân của ông ấy đối xử như vậy, làm khổ như vậy,
đến khi chết đi cũng không được đối xử tử tế, trong mắt cậu ta xông ra một sự thù địch mạnh mẽ.
Nhìn thấy biểu cảm đáng sợ của cậu ta, lúc này Bạch Hoài An mới hơi tin tưởng những tin đồn
trên Internet nói lòng dạ Quý Tiêu Châu vô cùng ác độc.
Thấy ánh mắt cô nhìn mình rất kỳ lạ, Quý Tiêu Châu vội vàng thu lại sắc mặt, dè dặt nhìn cô:
“Có phải tôi đã dọa cô sợ rồi không?”
“Không sao đâu” Bạch Hoài An cười một tiếng.
Cô biết Quý Tiêu Châu không có ác ý với mình. Dĩ nhiên cô sẽ không bị dọa sợ rồi. So với cậu
ta, khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của người của nhà họ Bạch và An Bích Hà càng khiến cho
lòng người phát rét hơn.
Thấy cô không hề ghét bỏ mình, trong lòng Quý Tiêu Châu cũng thả lỏng hơn, ánh mắt nhìn cô
vô cùng dịu dàng.
Trên Internet, mọi người có ác ý với cậu ta cũng không ít. Tuy nhiên tính chất công việc của cậu
ta vốn là vậy, cũng không có cách nào khác. Đã nhiều năm như vậy rồi, các loại ánh mắt lạnh
lùng gì cũng đã trải qua hết, sớm cũng đã thành thói quen. Cậu ta gặp một cô gái xinh đẹp như
vậy ngay trước mặt, còn nhìn cậu ta bằng ánh mắt không có sự khinh bỉ. Nói thật là trong lòng
cậu ta cũng rất vui vẻ.
Đây là con gái ân nhân của cậu ta, cũng không biết là sau khi ân nhân qua đời đã phải chịu bao
nhiêu đau khổ. Chỉ sợ là vì chuyện đó nên cô mới không liên lạc với cậu ta, không muốn cậu ta
gặp thêm phiền phức.
Đám người thân cặn bã nhà họ Bạch kia lại dám chèn ép cô đến mức này, thực sự quá đáng
ghét.
Trong nháy mắt, Quý Tiêu Châu đã biết thêm được rất nhiều. Trong lòng cậu ta càng cảm thấy
chán ghét đám người nhà họ Bạch hơn, thề rằng nhất định phải tra rõ tất cả những chuyện ác
mà đám người nhà họ Bạch đã làm, không chỉ trong bốn năm qua.
“Hoài An, cô còn muốn biết thêm gì nữa thì cứ nói với tôi. Tôi có không ít đàn em, nếu có muốn
biết gì thì tôi cũng có thể tra rõ chân tướng cho cô” Quý Tiêu Châu Vỗ ngực đảm bảo.
Thấy biểu cảm của cậu ta tự tin tuyệt đối, Bạch Hoài An cũng không giả vờ khachs áo với cậu
ta làm gì. Bây giờ thực sự là cô cũng muốn biết không ít chuyện.
“Hay là tôi viết ra cho anh nhé, cũng hơi nhiều” Bạch Hoài An hơi chột dạ.
Động tác của Quý Tiêu Châu hơi ngưng trệ, điệu bộ nhìn cô không được tự nhiên lắm, cười
hầy: “Không vấn đề gì, giúp được cô chính là giúp ân nhân của tôi”
Nếu như không có Bạch Quang Nhất, chỉ sợ là cả đời này cậu ta vẫn sẽ bị mắt kẹt ở thôn làng
nghèo khó trên núi đó, vĩnh viễn không biết được về thế giới rộng lớn sầm uất này, cũng vĩnh
viễn không cho người nhà mình có cuộc sống tốt đẹp được.
Có thể nói, tất cả những thứ bây giờ cậu ta có được đều là chú Bạch cho cậu ta. Bây giờ ông
ấy đã qua đời, bị đội tiếng xấu say rượu lái xe, còn bị người thân ức hiếp như vậy. Tất nhiên
cậu ta cũng không thể làm gì được cả.
Cậu ta đang trong thời gian suy nghĩ về chuyện của Bạch Quang Nhật, Bạch Hoài An đã nhanh
chóng viết ra một tờ giấy, ngượng ngùng đưa cho cậu ta: “Anh, anh không cần miễn cưỡng, có
thể tra ra được bao nhiêu thì tra. Còn về chi phí, tôi sẽ trả anh. Tôi vẫn có ít tiền”
Tiền thưởng của cuộc tranh tài, còn có thưởng của công ty phát xuống cho cô nữa, cô cũng gọi
là có ít tiền để gửi ngân hàng. Chỉ cần có thể tra rõ ràng những chuyện mà cô muốn biết thì kể
cả tiêu hết toàn bộ cũng không có vấn đề gì cả.
Quý Tiêu Châu lắc đầu, nói: “Sao tôi có thể nhận tiền của cô chứ. Những năm nay, tôi tích tài
sản được nhiều hơn so với tưởng tượng của cô nhiều. Tiền của giới showbiz rất dễ kiếm”
Thấy cậu ta kiên định vậy, Bạch Hoài An cũng không nói gì nữa.
Hai người đang trò chuyện, Quý Tiêu Châu tùy ý nghiêng đầu sang nhìn, đột nhiên ánh mắt trợn
ti, bị dọa sợ hết hồn.
Bạch Hoài An cũng theo ánh mắt của cậu ta nhìn sang, đối mặt là một gương mặt tuấn tú. Cô
cũng bị dọa sợ không kém.
Hoắc Tùng Quân ở bên cửa sổ, sắc mặt âm trầm, nhìn bạn gái mình ngồi trò chuyện vô cùng
vui vẻ với một người đàn ông có dáng vẻ ẻo lả yếu ớt gầy tong teo. Cười nói cũng liên tục.
Cô ngồi cùng anh cũng không cười say đắm lòng người như vậy.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân cảm thấy vô cùng ghen tức, vin vào cửa sổ, thấy Bạch Hoài An
nhìn tới, cả mặt tràn đầy sự tủi hờn.
Bạch Hoài An nhìn thấy vẻ mặt của anh, cũng biết anh đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ vẫy vẫy tay
với anh
Hoắc Tùng Quân thấy biểu cảm của cô vô cùng tự nhiên, cười chúm chím nhìn mình. Người
đàn ông ngồi đối diện cũng tò mò nhìn sang, lập tức bày ra dáng vẻ uy nghiêm như bình
thường. Con người màu nhạt hiện lên vẻ lạnh lùng, sửa sang lại quần áo, bước dài chân vào
phòng cà phê.
Vừa tiến đến đã đi thẳng tới bàn của Bạch Hoài An.
Khí chất của anh vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm ngũ quan tuấn tú, vóc người không thể bắt bẻ
được, dọc đường đi thu hút không ít ánh nhìn để ý.
Đi tới bên cạnh Bạch Hoài An, đưa tay tới trước Quý Tiêu Châu hơi hời hợt không muốn: “Hoan
nghênh, tôi là Hoắc Tùng Quân, bạn trai của Bạch Hoài An”
Quý Tiêu Châu là người lăn lội trong giới giải trí. Mặc dù ở thương giới, Hoắc Tùng Quân cũng
rất có tiếng rồi, nhưng vì giá trị nhan sắc của anh vượt trội nên ở giới giải trí cũng rất hot.
Bị khí chất mạnh bạo của anh chèn ép, Quý Tiêu Châu run người lên theo bản năng, lập tức vội
vàng đứng lên đưa tay ra: “Tổng giám đốc Hoắc, chào anh, tôi là Quý Tiêu Châu”
Quý Tiêu Châu sao? Chưa từng nghe qua.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân lạnh nhạt nhưng cũng nể vì thấy dáng vẻ thân thiết vừa rồi của cậu
ta và Bạch Hoài An, khóe miệng vẫn cưỡng ép nặn ra một nụ cười châm biếm: “Chào anh”
Nhìn hai người giống như hai người kinh doanh gặp nhau vậy. Bạch Hoài An khóc không ra
nước mắt, vội vàng kéo Hoắc Tùng Quân ngồi xuống: “Không cần phải cẩn trọng vậy đâu”
Lời còn chưa nói hết đã bị Hoắc Tùng Quân ôm lấy bả vai, bày ra một dáng vẻ chiếm hữu vô
cùng bức người.
Sau khi Hoắc Tùng Quân ôm cô, rồi dường như nhìn Quý Tiêu Châu bằng một ánh mắt khiêu
khích.
Quý Tiêu Châu có thể ở trong giới giải trí lâu như vậy, tất nhiên là chỉ số cảm xúc của cậu ta
cũng cạo rồi. Trong nháy mắt cũng có thể hiểu được dung ý hành động của anh, biểu cảm hơi
ngưng trệ, ngay sau đó cúi đầu khẽ cười.
Không nghĩ rằng tổng giám đốc Hoắc mà ai nhắc đến cũng sợ, lại có dáng vẻ như vậy.
Bạch Hoài An thấy Quý Tiêu Châu cười nhẹ, bên tại hơi ửng đỏ, nhéo một cái vào bên hông nội
Hoắc Tùng Quân, để ra hiệu cho anh mau thu lại dáng vẻ của mình đi.
“Hoắc Tùng Quân, để em giới thiệu cho anh biết qua. Anh ấy là Quý Tiêu Châu, một ký giả nổi
tiếng của giới giải trí”.
Quý Tiêu Châu nói thêm một câu ở phía sau: “Trước kia, tôi là học sinh được bố của Bạch Hoài
An tài trợ”
Hoắc Tùng Quân nghe xong lời này, biểu cảm trên mặt lập tức thả lỏng. Lần này mới thực sự
thật lòng chào hỏi cậu ta: “Chào anh”
Thấy bầu không khí giữa hai người đã khôi phục lại bình thường, Bạch Hoài An cũng thở phào
nhẹ nhõm.
Người bạn trai của cô đã ghen tuông quá mức rồi. Nhiều lúc cô cũng hoài nghi liệu Hoắc Tùng
Quân phải là một bình dấm chuyển thể không?
“Sao anh lại tới đây? Lại có chuyện gì sao?” Bạch Hoài An tò mò hỏi.
Lúc này Hoắc Tùng Quân mới nhớ ra chuyện chính: “Anh nghe Trần Thanh Minh nói người nhà
họ Bạch đến gây phiền phức cho em nên anh mới tới đây tìm em”
Lúc anh đi qua phòng trà, liếc mắt thấy Bạch Hoài An đang ngồi nói chuyện với một người đàn
ông lạ mặt, trong lòng lập tức nổi máu ghen tuông nên mau chóng đi tới để đánh dấu chủ
quyền.
“Anh cũng biết chuyện này rồi à?”
Không nghĩ là Trần Thanh Minh lại báo lại nhanh như vậy.
Hoắc Tùng Quân gật đầu, nghĩ đến đám người kia, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn: “Em có muốn
anh trực tiếp ra mặt lấy lại di sản và nhà cửa giúp em không?”
***