Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 198: Chương 198: Trả nợ




Bà cụ nghe thấy những lời này thì lập tức nhíu mày, cắn răng nhìn Bạch Hoài An rồi nói với giọng điệu khàn khàn: “Sao cô lại nhẫn tâm như vậy.”

“Bà!” Bạch Hoài An bỗng nhiên cao giọng: “Người nhẫn tâm không phải là tôi, mà chính là con trai cả của bà. Không phải vừa nãy bà cũng nhìn thấy rồi đó sao? Nếu so sánh với bọn họ, tôi cảm thấy bản thân mình đã ra tay một cách rất nhân từ rồi. Ít nhất tôi cũng không ra tay đến mức hại chết bọn họ”

Sau khi bà cụ nghe thấy lời này, giọng nói có chút ngập ngừng. Một lúc lâu sau, bà cụ vẫn không nói nên lời.

“Thật không thể hiểu nổi. Bố của tôi là một người tốt như vậy, nhưng sao lại có những người thân như mấy người được chứ? Thật là quá xui xẻo” Bạch Hoài An cũng không thèm nhìn bà cụ lấy một cái. Cô cầm túi xách lên rồi xoay người đi về phía hành lang.

Bóng lưng nhỏ gầy nhưng lại có vẻ tuyệt tình.

Bà cụ một mình đứng ở dưới tầng rất lâu. Lúc này, bà cụ mới chậm chạp đi ra ngoài khu chung cư.

Bạch Đại Hùng và Bạch Quang bị đưa thẳng về nhà bọn họ. Cả hai người bọn họ đều trong trạng thái vô cùng chật vật. Khi vào cửa, bọn họ đã bị mấy người này đẩy ngã xuống đất.

Khi nhìn vào một nhóm người mặc áo đen đang bước đến gần, trong lòng Bạch Đại Hùng chỉ tràn ngập sự sợ hãi: “Các người, các người muốn làm gì? Đã nói là cho một tuần rồi mà, bây giờ vẫn còn ba ngày nữa. Mấy người hãy cho chúng tôi thêm ba ngày nữa, chúng tôi nhất định sẽ trả lại tiền”

Người dẫn đầu ngồi trên chiếc ghế sô pha mà nhìn bọn họ rồi cười lạnh: “Ba ngày, có cho các người thêm ba năm nữa, các người cũng không trả nổi”

“Không phải, tôi là nhân viên của Hoắc Kỳ..” Vừa dứt lời, điện thoại di động của Bạch Đại Hùng chợt vang lên. Ông ta nhìn lướt qua chiếc điện thoại di động để xem có phải là có người đồng ý cho ông ta mượn tiền hay không. Nhưng vì ngại mấy người này, cho nên ông ta chỉ cầm chiếc điện thoại di động lên mà không dám nhìn.

Người cầm đầu hất cằm lên với ông ta: “Ông muốn xem thì xem đi”

Bọn họ đã hỏi thăm từ trước. Hiện tại, các mối quan hệ của hai người Bạch Đại Hùng đã bị cắt đứt từ lâu, căn bản là sẽ không có ai đồng ý cho bọn họ mượn tiền.

Bạch Đại Hùng vội vàng mở điện thoại di động ra xem với sự kỳ vọng. Kết quả là sau khi nhìn thấy tin tức, cả người ông ta cứ như rơi vào mộng.

Không giống như những gì trong tưởng tượng của ông ta, rằng có người đồng ý cho ông ta mượn tiền mà là tin tức từ bộ phận nhân sự của Hoắc Kỳ gửi cho ông ta. Ông ta đã bị sa thải do nghỉ làm trong nhiều ngày.

Bạch Đại Hùng đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày nay ông ta vẫn luôn bận rộn vì phải mượn tiền mà không xin phép công ty. Hơn nữa, công ty đã gọi cho ông ta vài cuộc điện thoại, những ông ta đều không bắt máy.

Ông ta nghĩ có Bạch Hoài An chống đỡ, cho nên chắc là ông ta có thể làm càn ở công ty.

Hôm nay, sau khi xảy ra náo loạn đó, ông ta mới biết được, Bạch Hoài An căn bản không có khả năng chống đỡ cho ông ta. Mà công ty cũng không cho ông ta một cơ hội nào mà cứ như vậy trực tiếp sa thải ông ta.

Chuyện này sẽ chỉ càng ngày càng tồi tệ hơn.

Mặc dù Bạch Đại Hùng biết, ông ta đã không thể ở lại Hoắc Kỳ, nhưng khi nhận được thông tin này, ông ta cảm thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông ta đã bị con lạc đà đè chết rồi.

Ông ta tỏ ra vô cùng chật vật mà quỳ trên mặt đất. Đây là lần đầu tiên ông ta cảm giác được mình đã không còn bất kỳ cách nào nữa.

Người của anh Long nhìn bộ dáng tuyệt vọng của hai bố con bọn họ rồi lại nhìn căn nhà của bọn họ.

Ngôi nhà này là một căn hộ có ba phòng ngủ, rất rộng rãi. Mặc dù hơi lộn xộn, tuy nhiên một ngôi nhà lớn nằm ở khu vực này cũng đáng giá không ít tiền.

Hơn nữa, anh Long chính là người chăm sóc ngôi nhà này, mà đây cũng chính là ý muốn của cô Bạch.

Anh ta nhìn vào hai bố con đang quỳ trên mặt đất, nhắc nhở: “Chúng tôi đã điều tra rồi. Dưới danh nghĩa của hai bố con các người đúng là không đón nhiều tiền, mà chúng tôi cũng không đến mức vô tình vô nghĩa như vậy. Nếu các người đã không có tiền, vậy thì hai người có thể dùng những thứ khác để trả nợ. Mà căn nhà này cũng không tồi…”

Lời của anh ta còn chưa dứt, Bạch Đại Hùng và Bạch Quang đã tỏ ra vô cùng vui mừng.

Đúng vậy, bọn họ còn có căn nhà này. Hơn nữa, căn nhà này là do Bạch Quang Nhật mua được, vốn cũng không phải là đồ của bọn họ, cho nên nếu dùng để trả nợ, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.

Bạch Đại Hùng vội vàng nói: “Chúng tôi trả nợ, trả nợ bằng căn nhà này cho các người. Vậy là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong”

Bạch Quang ở bên cạnh cũng liều mạng gật đầu. Chỉ cần không chém tay chân anh ta thì căn nhà này được tính là cái gì.

Người đàn ông kia bật cười một tiếng, lắc lắc đầu ngón trỏ tay phải rồi nói: “Các người còn đang nợ anh Long của chúng tôi mười tám tỷ mà căn nhà này đã được sử dụng không dưới năm tháng. Cho dù vị trí của căn nhà này cũng không tệ nhưng còn lâu mới đáng cái giá mười tám tỷ. Cùng lắm nó cũng chỉ đáng giá tầm ba đến sáu tỷ là cùng.”

Bạch Đại Hùng kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài.

Năm đó Bạch Quang Nhật mua căn nhà này cũng phải tốn đến chín tỷ. Mà căn nhà này lại càng ngày càng đáng giá, sao từ trong miệng bọn họ lại lập tức giảm về chỉ có ba đến sáu tỷ vậy.

“Không, không phải, năm đó em trai của tôi… Không, khi tôi mua ngôi nhà này, tôi đã phải bỏ ra chín tỷ. Mà căn nhà này cũng đã tăng giá, ít nhất nó cũng phải có giá mười hai đến mười năm

Bạch Đại Hùng mới giải thích được hai câu thì bị một người nào đó nhìn khiến cho giọng nói của ông ta cũng dần dần nhỏ đi.

Bọn họ đang đứng ở vị trí của bên con nợ, đã không còn cách nào để có tiền mà trả nợ. Hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể dùng nhà để trả nợ. Cho dù có phải ngậm bồ hòn thì bọn họ cũng không có cách nào để khiếu nại.

Anh Long là một kẻ khó chơi lại có quyền có thể. Hơn nữa, hoạt động cho vay nặng lãi của anh ta còn là hoạt động hợp pháp. Cho dù làm theo thủ tục pháp lý thì cũng không thể làm được gì.

“Đại, đại ca, tôi sẽ giao căn nhà này cho các người. Mà chúng tôi cũng không có thứ gì khác, cho dù các người có đánh chết chúng tôi thì tôi cũng không thể trả được khoản tiền này. Cả hai người chúng tôi đều không thể” Bạch Đại Hùng khóc lóc cầu xin.

Người đàn ông nhìn ông ta rồi cười lạnh: “Ông không thành thật. Ông lấy căn nhà này từ người em trai Bạch Quang Nhật của mình. Mà ngoại trừ căn nhà này, không phải ông cũng có thể lấy căn nhà trước kia của mình để trả nợ sao? Đó mới thực sự là tài sản của gia đình ông.”

Bạch Đại Hùng và Bạch Quang tỏ ra sửng sốt một hồi. Ánh mắt của cả hai người bọn họ đồng loạt bắt đầu có chút bối rối.

Căn nhà đó chính là lối thoát cuối cùng của bọn họ. Nếu dùng căn nhà hiện tại mà bọn họ đang ở để trả nợ cho anh Long thì nhiều nhất, bọn họ cũng chỉ cảm thấy đau lòng một chút. Nhưng căn nhà kia chính là sự đảm bảo cuối cùng của bọn họ.

Nếu như đưa cho anh Long cả hai thì cả nhà bọn họ sẽ ở đâu. Mà trên người bọn họ lại không có tiền, đồ đạc đều được dùng hết vào việc trả nợ, vậy thì bọn họ chỉ còn cách ngủ ngoài đường mà thôi.

Bạch Đại Hùng nói ra những khó khăn của mình.

Người đàn ông kia sốt ruột mà xua tay: “Tôi không quan tâm mấy người có muốn ngủ ngoài đường hay không? Nhiệm vụ của tôi chỉ là lấy lại số tiền mà các người đã nợ. Nếu ông đã có can đảm để vay nhiều tiền như vậy thì cho dù các người có khóc lóc thế nào thì cũng phải trả hết cho tôi”

Bạch Đại Hùng và Bạch Quang cúi đầu, mãi vẫn không thể mở miệng được.

Người đàn ông kia đã phải chờ đợi đến mức không còn kiên nhẫn, nên đã đánh mắt sang người đứng ở phía sau mình.

Hai người đứng sau lưng Bạch Quang lập tức kéo anh ta lên, kéo cánh tay của anh ta ra rồi ấn lên bàn trà.

“Các người muốn làm gì? Dừng lại, các người mau dùng tay lại” Bạch Quang khóc lóc và nhìn vào người cầm dao trong phòng bếp đang đứng bên cạnh mình. Lưỡi dao sắc bén chợt lóe sáng. Nhìn thấy vậy, anh ta sợ hãi đến mức cả đũng quần đều ướt đẫm.

Anh ta điên cuồng hét lên với Bạch Đại Hùng: “Bố ơi, chúng ta đồng ý đi, đồng ý đi. Các người đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

Nếu cánh tay bị chặt mất thì có thần mới biết được những người kia có cho phép bọn họ gọi xe cứu thương hay không. Nói không chừng, bọn họ còn chưa đến bệnh viện thì đã chết vì chảy máu quá nhiều rồi.

Bạch Đại Hùng cắn răng, mãi mà ông ta vẫn chưa đưa ra quyết định mà chỉ đưa mắt nhìn con dao đang được hạ xuống.

Ngoài cửa truyền đến một thanh âm già nua và khàn khàn: “Dừng tay lại!”

Động tác của đàn em anh Long dừng lại, Bạch Quang hung hăng thở hổn hển, cả người anh ta buông lỏng xuống, trên trán là một tầng mồ hôi lạnh.

Bà cụ thở hổn hển đi vào thì nhìn thấy cháu trai của mình bị ép vào bàn trà mà không đành lòng nhắm mắt cho qua: “Tôi có thể giao căn nhà đó cho mấy người”

“Mẹ!” Bạch Đại Hùng hét lớn một tiếng.

Bà cụ giận dữ khiển trách: “Con câm miệng, Bạch Quang chính là con trai ruột của con đó. Chẳng lẽ con lại vì một căn nhà mà trơ mắt nhìn nó phải chết sao? Con không có tình cảm với Bạch Quang Nhật thì thôi, nhưng Bạch Quang là đứa con mà con đã nuôi trong nhiều năm như vậy, con cũng không có chút tình cảm nào hay sao?”

Bà cụ thẳng thắn nói một mạch như vậy khiến cho Bạox Đại Hùng câm miệng mà không nói nên lời. Cuối cùng, ông ta cũng chật vật mắt nhắm mắt mở mà đồng ý.

Người của anh Long cuối cùng cũng nở nụ cười, đứng dậy nhìn bọn họ nói: “Căn nhà này của mấy người cũng không có giá trị đến vậy. Tính ra thì nó cũng chỉ có giá sáu tỷ. Còn về phần các người, chắc là cũng có ba tỷ tiền mặt, vậy thì nếu tính toán cặn kẽ thì mới được có chín tỷ”

Bạch Đại Hùng và Bạch Quang ngẩng đầu lên rồi cùng nhìn về phía anh ta: “Không thể tính như vậy được, tại sao hai căn nhà này chỉ có giá chín tỷ được chứ?”

Đây đã là tất cả tài sản của bọn họ rồi. Vậy thì chín tỷ còn lại, bọn họ phải trả bằng cách nào đây?

Người của anh Long tính như vậy cũng là có lý do. Dựa theo giá thị trường, căn nhà của Bạch Quang Nhật đúng là có giá trị không hề nhỏ. Tuy nhiên, thực ra đây cũng không được tính là tài sản của bọn họ, là bọn họ dùng kể hại người mới có thể lấy được cho nên người của anh Long cũng tính ít đi một chút.

Bởi vì căn nhà của Bạch Đại Hùng nằm ở vùng hẻo lánh, chung quanh lại không phồn hoa, cho nên giá trị chỉ hơn ba tỷ một chút.

“Về phần số tiền còn lại.” Người đàn ông kia giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nhìn bọn họ và cười lạnh với vẻ mặt xảo quyệt: “Anh Long có một mỏ đang khai thác, các người có thể qua đó để lao động mà trả nợ”

Bạch Đại Hùng và Bạch Quang nghe xong lời này thì cùng nhau ngây người.

Khai thác mỏ? Không phải là mỏ đen đấy chứ?

Người đàn ông dường như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, là một mỏ quặng thường, không thể chết. Mà trước kia, Bạch Quang còn từng có tiền án bỏ trốn, chúng tôi chỉ có thể nghĩ ra phương pháp này. Hai bố con các người cũng không thể tìm việc một cách dễ dàng được. Một người thì không có ai dám nhận, một người lại vô dụng, không biết đến tháng nào năm nào mới có thể trả được hết nợ. Tôi đây cũng là đang muốn giúp các người mà thôi”.

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.