Làm sao An Bích Hà có thể không biết những chuyện này chứ thế nhưng bây giờ cô ta đã bị ép vào đường cùng, cho dù chỉ có thể xoay chuyển được một chút thì cũng được. Thế nhưng nhìn thái độ của Ngô Thành Nam đã cho thấy trong lòng anh ta đã nguội lạnh rồi.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy hoài nghi, trước đây Ngô Thành Nam ân ái với cô ta có phải cũng chỉ là giả vờ hay không. Bây giờ khi thấy tập đoàn An Thị không còn giá trị nữa thì bắt đầu lộ mặt thật.
Sắc mặt An Bích Hà trở nên căng thẳng, nghi ngờ lên tiếng chất vấn Ngô Thành Nam: “Ngô Thành Nam, cuối cùng thì anh có yêu em hay không? Trước đây những tình cảm mà anh thể hiện ra với em có phải là để chiếm tài sản của tập đoàn An Thị. Bây giờ khi thấy nhà họ An phá sản thì anh lại mượn tập đoàn Hoắc Kỳ làm cái cớ để đẩy em đi đúng không?”
Bị An Bích Hà chọt trúng chỗ, sắc mặt Ngô Thành Nam thoáng thay đổi thế nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh: “An Bích Hà, không ngờ em lại nghĩ anh như thế”.
Anh ta ra vẻ đáng thương, chỉ về phía người cầm máy quay đi theo anh ta từ cửa nhà họ Ngô ra tới đây, lên tiếng: “Anh còn chưa bảo vệ được bản thân anh, lát nữa anh phải đi xin lỗi Hoắc Tùng Quân, toàn bộ quá trình đó đều phải quay phim lại rồi đăng lên trang cá nhân chính thức của công ty. Chuyện khó khăn như thế mà anh phải đồng ý làm. Nếu như anh có năng lực bảo vệ em thì chắc chắn sẽ dốc sức bảo vệ em, thế nhưng bây giờ chính anh còn phải sống nhờ vào người khác như thế này”
Nhìn vẻ áy náy dần xuất hiện trên mặt An Bích Hà, Ngô Thành Nam lại nói tiếp: “Bởi vì anh mà bây giờ ông nội anh không còn chút yêu thích nào với tập đoàn An Thị, việc anh và em chia tay có lẽ sẽ không khiến em bị liên lụy. Sao em lại không hiểu lòng anh chứ?”
Anh ta nói xong thì thở dài, thất vọng nhìn An Bích Hà. Sau đó anh ta quay sang dặn dò người đang cầm máy quay bên cạnh một chút, xoay người chuẩn bị rời khỏi đó.
An Bích Hà lật đật chạy tới ôm lấy anh ta, áy náy xin lỗi: “Thật xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh như thế, chẳng qua em chỉ là quá sợ hãi. Nếu tập đoàn An Thị thật sự phá sản thì em cũng không còn nơi nào để đi nữa”.
Ngô Thành Nam đứng đưa lưng về phía cô ta, vẻ mặt thay đổi, xoay người về phía cô ta: “Mặc dù anh không có cách để giúp em bảo vệ tập đoàn An Thị thể nhưng nếu như sau này em. thật sự rơi vào đường cùng thì có thể tới tìm anh, anh sẽ thu nhận em”
Nói xong, người cầm máy quay bên cạnh lên tiếng thúc giục anh ta: “Cậu chủ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đi rồi.”
Ngô Thành Nam vẫn đưa mắt nhìn về phía An Bích Hà, cho tới tận khi ngồi lên xe rời khỏi đó.
Khi mới vừa lên xe, biểu cảm trên gương mặt anh ta đều thay đổi, lạnh lùng, không có chút cảm tình nào.
Bây giờ An Bích Hà đã thật sự vô dụng trong mắt anh ta, thế nhưng dù sao thì cô ta cũng là người trong cuộc.
Sau này, Ngô Thành Nam phải thừa kế tập đoàn Ngô Đạt, tuyệt đối phải đám cưới với một người tương xứng, cho nên cho dù không còn nhiều thời gian thì Ngô Thành Nam cũng sẽ không để bản thân sụp đổ, không thể nhận tiếng xấu qua miệng của An Bích Hà được.
Trong bệnh viện, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đều đã tốt hơn, hai người họ chuẩn bị xuất viện.
Là người nhà họ Hoắc đến đón hai người, bởi vì Hoắc Tùng Quân bị thương nên ông cụ Hoắc và vợ mình không yên tâm để anh sống một mình vì thế muốn đưa anh về nhà dưỡng bệnh một thời gian.
Bạch Hoài An thấy thế thì chuẩn bị lên tiếng từ giả anh: “Anh mau về đi, em tự mình đón xe về là được rồi.”
Vết thương của cô cũng không quá nghiêm trọng, cùng lắm cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, bây giờ bôi thuốc thì vết thương cũng đã khép miệng lại rồi.
Hoắc Tùng Quân nghe thấy thế thì lắc đầu, quay sang dắt cô lên xe: “Đừng đi vội, em về nhà họ Hoắc với anh một chuyến”
Bạch Hoài An nghe thấy thế, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Vì, vì sao em phải về cùng anh?”
Sáng nay cô vừa đồng ý với anh khi chờ mọi chuyện lắng xuống sẽ đính hôn với anh, lúc này anh lại bảo cô về nhà cùng anh khiến Bạch Hoài An cảm thấy có hơi khẩn trương.
“Có phải có hơi gấp rồi không?”
Hoắc Tùng Quân buồn cười nhìn cô: “Em đừng có mà đoán mò, anh đưa em về xem kịch hay.”
Bạch Hoài An vẫn chưa biết nhà họ Hoắc đã ép nhà họ Ngô đồng ý ba điều kiện kia, vì thế khi nhìn thấy dáng vẻ thần bí của Hoắc Tùng Quân thì trong lòng cũng cảm thấy tò mò, để mặc cho anh kéo vào xe.
Hai người họ vừa mới quay về nhà họ Hoắc, Hoắc Tùng Quân đã nhìn thấy cửa xe, vẻ mặt lạnh lẽo, lên tiếng châm chọc: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, thời cơ thật tốt”
Bạch Hoài An nhìn theo ánh mắt anh thì thấy Ngô Thành Nam đang bước xuống khỏi xe, trong đầu cô hiện lên chuyện hôm qua, khẩn trương nắm lấy tay Hoắc Tùng Quân: “Sao anh ta lại tới đây, chẳng lẽ vì biết chúng ta còn sống nên tới nhà họ Hoắc diệt khẩu sao?”
Nói xong cô lại lắc đầu: “Không, không đúng, nếu như vậy thì anh ta cũng lớn gan thật đấy!”
Con chuột đi vào ổ mèo, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Hoắc Tùng Quân nhìn vẻ kinh hoàng trên mặt cô, cứ lắc đầu mãi không biết trong đầu cô đang suy nghĩ gì, buồn cười đưa tay sờ tóc cô một cái, sau đó dắt cô xuống xe.
“Yên tâm đi anh ta không có gan tới nhà họ Hoắc trả thù đâu.”
Nhà họ Hoắc có nhiều người như thế, chỉ nói tới người giúp việc và bảo vệ thì cũng không biết có bao nhiêu người rồi. Một mình Ngô Thành Nam tới đây, nếu anh ta dám hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ bị đánh tới mức không còn cái răng ăn cháo.
“Anh ta tới đây để xin lỗi.” Hoắc Tùng Quận giải thích với cô, nói ông nội anh tới nhà họ Ngô gây sự, sau đó ghé miệng nói vào tai Bạch Hoài An: “Bây giờ em phải nghĩ nên dạy dỗ anh ta thể nào đi, đừng để bản thân chịu tủi thân.”
Ánh mắt Bạch Hoài An chợt sáng lên, vẻ sùng bái hiện lên trên mặt: “Ông nội của chúng ta đúng là lợi hại, thật mạnh mẽ.”
Cô kích động tới mức gò má ửng đỏ, trước đây cô luôn thấy ông nội hiền hòa, thế nhưng một khi ông nội ra tay sát phạt thì đúng là vô cùng lợi hại.
“Quả nhiên gừng càng già càng cay”.
Bạch Hoài An lên tiếng cảm thán, thấy Hoắc Tùng Quân không lên tiếng, quay đầu lại thì phát hiện anh đang nhìn chằm chằm cô với vẻ tủi thân.
“Sao, anh sao thế?” Bạch Hoài An bị ánh mắt này của anh làm cho sợ hãi, cánh tay bắt đầu nổi da gà.
Có thể nào dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô chứ đừng lộ vẻ đáng thương như thế này với cô hay không, trông vô cùng xa cách.
“Em chưa từng khen anh như thế. Mặc dù ông cụ Hoắc là ông nội của anh thế nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn cảm thấy ghen.
Bạch Hoài An vừa bực mình vừa buồn cười: “Nói đi, anh muốn em khen anh thế nào?”
Hoắc Tùng Quân suy nghĩ một chút, thấp giọng nói nhỏ vào tại cô: “Em nói xem hành lá có mềm và thơm không?”
Bạch Hoài An nghe thấy thế thì cảm thấy không biết nên làm gì, Triệu Khôi Vĩ ngồi sau lưng cũng không nghe nổi nữa, họ nhẹ một cái, yên lặng đi lên nói: “Tổng giám đốc Hoắc, cô Bạch, e là Ngô Thành Nam vẫn đang chờ hai người ở bên trong đó”
“Cứ để anh ta chờ! Nếu tới xin lỗi thì cho dù thời gian có lâu tới mức nào thì cũng phải chờ, như vậy mới thể hiện được thành ý của anh ta.”
Giọng nói của Hoắc Tùng Quân trở nên lạnh lùng, tỏ ra không nhịn được. Năng lực thay đổi sắc mặt của anh đúng là khiến người khác phải khâm phục.
Bạch Hoài An không phải là không biết xấu hổ, cô nhanh chóng kéo tay anh lên tiếng thúc giục: “Chúng ta mau vào đi, cũng không thể để ông nội và bố mẹ anh chờ như thế được. Hơn nữa em còn muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Ngô Thành Nam một chút.”
Hôm qua, cô bị Ngô Thành Nam hại vô cùng thê thảm, ngay cả bây giờ nếu nghe nói phải đi vào hang động kia một lần nữa, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Hoắc Tùng Quân nghe Bạch Hoài An nói như thế thì nhanh chân bước vào nhà họ Hoắc.
Vừa vào sân, hai người họ đã nhanh chóng nhìn thấy Ngô Thành Nam và người quay phim đứng bên trong.
Trước mặt hai người đó chính là ông cụ Hoắc và bà cụ Hoắc đang ngoid yên vị trên ghế. Khi thấy Hoắc Tùng Quân tới, hai người họ nhanh chóng nở nụ cười, giơ tay cho người kéo hai cái ghế tới cạnh họ.
“Tới đây, Hoài An mau tới đây ngồi đi” Ông cụ Hoắc nhanh chóng lên tiếng gọi Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An vội vàng tiến tới chào hỏi ông cụ Hoắc và bà cụ Hoắc, mặc dù khi thấy bà cụ Hoắc cô vẫn còn cảm thấy lúng túng như khi nhìn thấy nụ cười trên mặt bà cụ, trong lòng Bạch Hoài An đã thả lỏng không ít.
Ngô Thành Nam thấy người nhà họ Hoắc và Bạch Hoài An đều không hề quan tâm tới anh ta, xem anh ta như không khí mà bỏ qua. Gương mặt anh ta nhanh chóng biến sắc, ngay cả dáng vẻ nho nhã thường ngày cũng biến mất, nếu không phải bên cạnh có người quay phim, hơn nữa còn có mục đích anh ta đến đây thì anh ta đã nổi giận từ lâu rồi.
Sau khi tất cả mọi người ngồi vào vị trí của mình, ông cụ Hoắc mới thờ ơ phất tay với Ngô Thành Nam: “Mau biểu diễn đi”.
Bạch Hoài An nghe thấy thế, khóe miệng giật giật một cái, phải cố gắng lắm mới có thể khôi phục nụ cười bình thường.
Ông cụ Hoắc đúng là đáng yêu quá đi!
Thế nhưng những lời nói này cũng vô cùng thích hợp khi dùng ở đây, bọn họ đều biết Ngô Thành Nam tới đây nói xin lỗi nhưng lại không có chút thành tâm nào. Anh ta chỉ vì bị ông cụ Ngô ép tới thế nhưng không phải là biểu diễn sao?
Vẻ mặt Ngô Thành Nam trở nên thẹn thùng, ngẩng đầu tỏ ý bảo người quay phim bắt đầu. Sau đó anh ta hít một hơi thật sâu rồi quay sang nói với Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hắc, vì bị thất bại trên phương diện làm ăn mà tôi mất đi lý trí, dùng mấy thủ đoạn bất chính để tổn thương anh. Ông cụ Hoắc còn phải đích thân đến nhà họ Ngô thì tôi mới hiểu được mình đã sai thể nào, vì thế tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Mong anh có thể vì chúng ta đã quen biết lâu, hai nhà cũng có qua lại mà tha thứ cho tôi lần này. Tất cả mọi thứ đều là lỗi của tôi, mong anh có thể tha thứ cho tôi.”
Anh ta nói xong thì nhanh chóng cúi người chín mươi độ.
——————–