Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 320: Chương 320: 13 câu tỏ tình (20)




Bên ngoài đã là buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt và sáng rực, rõ ràng là mùa hè, nhưng Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy từng đợt lạnh lẽo.

Lăng Mạt Mạt không gọi xe, chỉ đi lung tung, thật ra thì toàn thân vừa mệt vừa đau, nhưng rồi lại cảm thấy không mệt không đau nữa, nên muốn đi xuống đường để chấm dứt cái đau cái mệt đó.

Lý Tình Thâm cũng không rời đi, thấy sau khi cô đi ra, bóng dáng của cô dường như có vẻ điềm đạm đáng yêu, dù đáy lòng của anh có hung ác và cứng rắn như thế nào đi nữa, lúc này cũng hóa thành một vũng nước, lập tức lặng lẽ không một tiếng động lái xe đi theo phía sau cô.

Cô đi rất xa, hình như là đi mệt, nên ngồi trên trên đá ở ven đường, kinh ngạc đến ngẩn người, Lý Tình Thâm dừng xe ở nơi xa, lẳng lặng nhìn.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lúc thời gian chảy qua như nước, Lăng Mạt Mạt ngồi ở chỗ đó đến phát ngốc, Lý Tình Thâm nhìn cô trầm tư, hai người hình như đều đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, cơ bản không chú ý tới, trong quán cà phê cách đó không xa, Lục Niệm Ca đang ngồi trong đó, cũng nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt đang ngồi đến phát ngốc ở bên kia.

Lục Niệm Ca ngồi ở chỗ này, đang chờ Giản Thần Hi, nhàm chán nên đã quay đầu, nhìn bên ngoài cửa sổ.

Trên đường của X thị rất nhiều người, cho dù ai đi ở trong đám người, cũng sẽ nhanh chóng bị bao phủ trong đó.

Vậy mà, ở trong biển người mênh mông này, vậy mà Lục Niệm Ca chỉ cần liếc mắt đã thấy được Lăng Mạt Mạt.

Anh nhìn cô đi từ xa tới gần, nhìn cô ngồi trên ghế đá ở bên đường, vẻ mặt buồn bã.

Anh không kiềm chế được đã nghĩ đến ngày hôm qua, trong điện thoại của Lăng Mạt Mạt truyền tới câu nói kia ———— tối hôm nay, gặp ở chỗ cũ!

Nhất thời, đáy lòng càng lúc càng thêm phiền não.

Giản Thần Hi đeo mắt kính và đội cái mũ, che đi hơn phân nửa gương mặt của mình, đi giày cao gót, vênh váo tự đắc đi tới phòng bao mà Lục Niệm Ca chuẩn bị, đẩy cửa ra, vẻ mặt lập tức tươi cười kêu một câu: “Niệm Ca, chờ có lâu không?”

Lục Niệm Ca quay đầu lại, liếc mắt nhìn Giản Thần Hi, cả người nhích lại gần ghế sa lon, gật đầu một cái, lập tức im lặng không lên tiếng lại quay đầu nhìn Lăng Mạt Mạt bên ngoài cửa sổ, cách quá xa, anh nhìn không rõ lắm trên mặt cô rốt cuộc là vẻ mặt gì, nhưng anh có thể mơ hồ nhìn ra được dường như cô đang khổ sở, đáy lòng của anh, từng hồi bi thương.

Từ trước đến giờ Giản Thần Hi ở trước mặt của Lục Niệm Ca luôn rất khôn khéo, cô cảm thấy hình như tâm tình của Lục Niệm Ca không tốt, lập tức ngồi vào bên cạnh anh, nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh anh, lời nói dịu dàng, nhỏ nhẹ nồng đậm sự quan tâm: “Niệm Ca, có phải gần đây tâm tình không tốt hay không ?”

Thật ra thì, thời điểm cô nói ra những lời này, đáy lòng có chút bất an.

Một đêm sau khi đến vườn hoa nhỏ trong “Hoàng cung” kia, mặc dù giữa cô và Lục Niệm Ca không có biến hóa quá lớn, nhưng phụ nữ thì tinh tế, nó đã để cho cô biết khoảng cách giữa cô và Lục Niệm Ca, đã bị kéo ra rất xa rất xa.

Có một loại thăng bằng, đã bị phá vỡ.

Lục Niệm Ca vẫn trầm mặc như trước, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người.

Giản Thần Hi khôn léo khác thường, gọi nhân viên phục vụ tới, kêu đồ ăn và cà phê mà Lục Niệm Ca thích, rất nhanh mọi thứ đã được dọn lên đầy đủ, Giản Thần Hi đã tự mình đút cho Lục Niệm Ca.

Lục Niệm Ca nghiêng đầu, nhìn về phía Giản Thần Hi, mở to miệng, nuốt vào.

Giản Thần Hi nhìn anh ăn thức ăn mình đút cho anh, đáy lòng có chút bình ổn lại, nên tiếp tục thong thả ung dung đút cho Lục Niệm Ca, mãi cho đến khi cái gì cũng ăn xong, Giản Thần Hi mỉm cười đề nghị: “Niệm Ca, chúng ta đi xem phim ở rạp chiếu bóng đi, rất lâu rồi không có đi xem.”

Lục Niệm Ca cúi thấp đầu, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Giản Thần Hi cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh: “Tiểu Hi, chúng ta kết thúc thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.