Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 507: Chương 507: Buổi Lễ Trao Giải Ngoài Dự Đoán (16)




Lăng Mạt Mạt dừng một chút, có người cầm cúp đưa lên, Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm cái cúp, hai tay bóm chặt cái mic trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn biển ngươi như núi trước mặt, hít sâu một hơi, giống như đã quyết định xong một chuyện rất lớn, mỗi một chữ, đều kiên quyết đến khác thường, mở miệng: “Nhưng mà, giải thưởng nữ ca sĩ được hoan nghênh nhất này, tôi không thể nhận.”

Người đang cầm cúp đi đến kinh ngạc ngây người ngay tại chỗ, đáy mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, giống như lóe ra sự vô cùng ngạc nhiên.

Dĩ nhiên người chủ trì buổi lễ âm nhạc long trọng đứng đầu thế giới, gặp bao nhiêu chuyện lúng túng, bọn họ cũng có thể thuận lợi hóa giải được.

Mà lời nói của Lăng Mạt Mạt, lại làm cho sắc mặt người chủ trì trắng bệch, cánh môi lắp bắp nửa ngày, mới hỏi được một câu: “Cái gì?”

Lúc này hội trường cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều cho là mình nghe nhầm, lúc người chủ trì nói thêm điều đó, không khí của hội trường chuyển sang trạng thái im lặng như tờ.

Yên lặng đến quỷ dị, yên lặng đè nén.

Hàng vạn con mắt đặt trên người của Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt mở to hai mắt, sắc mặt bình tĩnh, cầm mic đến nỗi khớp xương cũng hiện ra, hiển nhiên là dùng rất nhiều sức lực, cô không nhìn bất kỳ ai, mà nhìn chằm chằm về phía trước, đáy mắt lóe lên vẻ kiên định, nhấn mạnh từng chữ rõ ràng: “Tôi nói, tôi không thể nhận giải thưởng này.”

Một giây yên tĩnh.

Sau đó chính là một mảnh ồn ào.

Tiếng đèn flash nhấp nháy liên hồi.

Ngồi ở chỗ ngồi cho khác quý, sắc mặt các vị giám khảo chợt tái nhợt như tro tàn.

Nét mặt những nhà đầu tư trong buổi lễ âm nhạc lại càng khó coi tới cực điểm, hung hăng trừng mắt về phía đạo diễn phụ trách buổi lễ âm nhạc long trọng này, dọa đến nỗi các vị đạo diễn cũng một thân mồ hôi, hai mặt nhìn nhau, rồi lại không dám thở mạnh một tiếng.

Cho dù ai cũng không thể nghĩ tới,hiện trường trực tiếp buổi lễ âm nhạc long trọng năm nay lại xuất hiện tình trạng như vậy!

Sau đó, những người ở hiện trường cũng hoàn toàn hoàn hồn, tiếng nghị luận vang lên không dứt.

Ngay cả những minh tinh từ trước đến giờ chém giết nhau lúc này cũng biến chiến tranh thành tơ lụa, mặc kệ những hiềm khích lúc trước, nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện cùng nhau.

Người chủ trì dẫn chương trình buổi lễ âm nhạc đã hơn mấy năm, mỗi năm cũng sẽ xuất hiên những sự kiện lớn nhỏ làm nhạc đệm, tuy nhiên chưa có năm nào giống năm nay, việc này thật sự là ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì về phía toàn trường đang hỗn loạn.

Cho nên, hội trường càng hỗn loạn không chịu nổi.

Duy chỉ có Lý Tình Thâm thư thái tự nhiên ngồi tại chỗ, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không có hạ xuống, chỉ là trong ánh mắt, trở nên lạnh giá một chút, khẽ mân mê cánh môi.

Đáy lòng Lăng Mạt Mạt vốn tồn tại một chút khẩn trương, vào giờ phút này đã tan thành mây khói.

Vì vậy, xem ra Lăng Mạt Mạt cũng cực kỳ bình tĩnh, giống như là biển lớn không có chút gợn sóng.

Cô cầm mic nói, ánh mắt có chút trở nên hoảng hốt, giọng nói êm ái và chậm rãi mở miệng: “Mười năm trước, một cô gái mười sáu tuổi, mang theo ước mơ, mang theo tình yêu tham gia vào Làng Giải Trí.”

Lăng Mạt Mạt vừa lên tiếng, không khí hiện trường vốn hỗn lọa, từng chút một yên tĩnh lại.

Cũng rất nhiều người chú ý tới lời nói của Lăng Mạt Mạt trước đó.

“Mười sáu tuổi, là thời điểm đẹp nhất của một cô gái, trẻ tuổi xinh đẹp, sức sống tỏa khắp mọi nơi trong công việc học tập tại trường cấp ba, nhưng cô gái kia bởi vì gia cảnh nghèo khó, đã không thể không thôi học.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.