Trần Uyển Như nhìn bộ dáng của An Nam, rốt cuộc không nhịn được bật cười, sau đó biếng nhác duỗi lưng một cái, nói: “Đường Kỳ hỏi mình cậu đang ở đâu?”
“Cậu trả lời thế nào?” An Nam ngồi ở trên ghế sa lon, đôi mắt mong đợi nhìn chằm chằm vào Trần Uyển Như.
“Theo lời cậu, mình nói không biết!” Trần Uyển Như nói thật.
Mắt An Nam sáng lên: “Vậy anh ấy trả lời như thế nào!”
Trần Uyển Như hỏi gì đáp nấy nói: “Có tin tức của cậu, nhất định phải báo cho anh ta đầu tiên.”
“Còn gì nữa không?” An Nam lại hỏi.
Trần Uyển Như suy nghĩ một chút, nói: “Hỏi lúc cậu tới tìm mình, tâm trạng như thế nào? Còn hỏi cậu rời khỏi nhà mình vào lúc nào? Ừ. . . . . . . Còn có rất nhiều. . . . . . . . .”
Trần Uyển Như đem những gì mình nhớ được, nói cho An Nam không sót một chữ.
Sau khi An Nam nghe xong, nụ cười trên mặt thế nào cũng không thể che hết, cô ôm gối, ngồi ở trên ghế salon rộng rãi nhịn không được nở nụ cười, sau đó nắm tay Trần Uyển Như, nói: “Tiểu Như, Đường Kỳ, anh ấy yêu thích mình, có phải hay không? Anh ấy thật sự thích mình. . . . . . . . Có đúng hay không? Nếu không thì sau khi biết mình mang thai anh ấy cũng sẽ không chạy nghìn dặm xa xôi đến đây tìm cậu. . . . . . . Hơn nữa trước đó anh ấy còn gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như vậy, nghĩ đủ mọi cách hẹn cậu! Tiểu Như, cậu biết không, mình theo Đường Kỳ 4 năm rồi, mình vẫn không đoán ra trái tim của anh ấy, mình vẫn cho rằng anh ấy không thích mình, nhưng mình không nghĩ tới, anh ấy lại quan tâm đến mình. . . . . . . . Tiểu Như, mình thật sự rất kích động. . . . . . . . Mình. . . . . . . . .”
An Nam nói xong, lại đột nhiên rơi nước mắt.
An Nam chưa bao giờ khóc.
Từ nhỏ đến lớn, cô được nuôi giống như một người đàn ông.
Đàn ông không thể rơi lệ.
Nhưng mà, vào giờ phút này, cô lại bởi vì một người đàn ông, rơi hai hàng nước mắt trong suốt.
Trần Uyển Như nghiêng đầu, nhìn An Nam, ánh mắt của cô có chút trở nên hoảng hốt.
Cô cũng đã khóc.
Vì một người đàn ông.
Lý Tình Thâm.
Nhưng là, cô không có bởi vì một người đàn ông, vì vui sướng mà khóc giống như vậy.
Tuy An Nam rơi nước mắt, nhưng cô lại có thể rõ ràng một loại cảm giác gọi là hạnh phúc bên cạnh cô ấy, đáy lòng của cô xuất hiện một chút hâm mộ, kiểu hâm mộ này, khi cô mới nhìn thấy Lăng Mạt Mạt, nó cũng xuất hiện.
Trần Uyển Như không nhịn được nhớ lại trước đó, An Nam đã từng nói với cô rằng.
“Tiểu Như, ly hôn với mình rồi, cậu hãy đi tìm một đối tượng tốt, thử yêu anh ta, an an ổn ổn sống qua ngày đi, cả đời rất dài, luôn phải có một người bên cạnh, cậu một thân một mình, mình thấy rất đau lòng.”
An Nam nói, cô ấy đau lòng vi cô. . . . . . . .
Thật ra thì trong chớp mắt này, cô cũng có chút đau lòng cho bản thân. . . . . . . .
Đau lòng cho Trần Uyển Như của mười năm trước.
Trần Uyển Như đã từng làm ăn xin, làm ở quán hát, quán cơm, đầu đường xó chợ, cuộc sống trôi qua trong quyền cước và sự đấm đá của người khác.
Trần Uyển Như mới vào Làng Giải Trí, nhát gan sợ sệt bị người khác ức hiếp hãm hại, thậm chí bỏ thuốc lừa lên giường.
Đau lòng cho Trần Uyển Như mười năm sau.
Trần Uyển Như rất yêu Lý Tình Thâm, nhưng hết lần này tới lần khác phải cố gắng tác hợp cho tình yêu của anh.
Cô cả đời này, đã từng hoặc là rất muốn sống vì chính mình, muốn sống mở mày mở mặt trong làng giải trí, nhưng sau khi yêu Lý Tình Thâm, bắt đầu dần dần sống vì người khác.
Sống đến bây giờ, tuổi thanh xuân của cô cũng đã qua rồi, chỉ còn lại một thân thể tồi tàn, lấy tư cách gì mà sống một lần vì bản thân chứ?