"Đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, không nên nóng nảy." Đáy mắt bà Chu càng phát sáng lên.
"Nói thì nói như thế, nhưng vẫn là rất gấp a!" Trước kia, tuổi của Lý Tình Thâm không lớn lắm, anh không tìm bạn gái, Ôn Giai Nhân cảm thấy không có gì, có lẽ là chưa gặp được người thích hợp, nhưng một năm rồi một năm, thời gian cứ trôi qua, trong nháy mắt, Lý Tình Thâm cũng sắp đến 30 rồi, vẫn còn không có một người bạn gái nào, bà là mẹ tự nhiên bắt đầu có chút nóng nảy: "Còn Chu tiểu thư đây? Bây giờ cô có đối tượng thích hợp hay chưa?"
Bà Chu nghe nói như thế, lập tức nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời: "Không có! Chu Noãn luôn là chăm chỉ học tập, cũng không có tìm bạn trai, hiện tại cũng đã 26 rồi !"
Hai bà, một xướng một họa nói chuyện đến nước này, Lăng Mạt Mạt tự nhiên biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Trá hình để xem mắt!
Lăng Mạt Mạt một lần nữa nhìn về phiá Chu Noãn, đáy lòng của cô hơi nổi lên vẻ khổ sở, rất là không thoải mái.
Cô gái này vừa nhìn đã biết là xuất thân cao quý, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cực kì thông minh, tốt nghiệp ở đại học MIT nổi tiếng toàn cầu, chính là một nữ thần xinh đẹp và thông minh, giống như Lý Tình Thâm, đều là nhân vật xuất sắc.
Hơn nữa giọng điệu nói chuyện không nặng không nhẹ, cười không lộ răng, tư thế ngồi đoan trang, Lăng Mạt Mạt lại cúi đầu nhìn mình một chút, nhất thời cô cảm thấy đáy lòng có một loại tự ti, còn có cảm giác ghen tỵ.
Chu Noãn thỉnh thoảng sẽ tâm sự cùng với hai bà mẹ, Lăng Mạt Mạt nhìn cô một lát, liền đem ánh mắt nhảy tới trên người Lý Tình Thâm, anh chỉ là nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó, đối với những lời đó mắt điếc tai ngơ, giống như trong miệng bọn họ bàn về một người khác, căn bản không phải là anh .
Thật vất vả đến lúc ăn cơm, dưới sự an bài cố ý của Ôn Giai Nhân và bà Chu, Lý Tình Thâm và Chu Noãn ngồi cùng nhau, Lăng Mạt Mạt và bà cố ngồi cùng nhau, vừa vặn đối mặt cùng Lý Tình Thâm và Chu Noãn
Bữa ăn tối rất phong phú.
Sau khi mọi người ngồi xuống, người giúp việc rót rượu đỏ cho mỗi người, sau một hồi khách khí, lúc này mọi người mới bắt đầu ăn.
Ngón tay thon dài xanh nhạt của Chu noãn bưng một ly rượu đỏ đưa tới trước mặt Lý Tình Thâm: "Lý thiếu gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, rất hân hạnh được biết anh."
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt mình, sắc mặt có chút lo lắng, nhưng có nhiều người, vẫn là đè nén tính khí, tùy ý bưng ly rượu lên, không chút để ý đụng một cái với Chu Noãn, ngẩng đầu uống một hớp.
Ôn Giai Nhân vẫn liên tục kêu chu Noãn ăn nhiều ăn nhiều một chút, cô ngồi ở bên cạnh Lý Tình Thâm, nghiêng đầu về phía Lý Tình Thâm nói hai câu, Lý Tình Thâm nhíu nhíu mày, vẫn không nhúc nhích, cánh tay của Ôn Giai Nhân đụng đụng Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm lúc này mới miễn cưỡng vươn tay gắp rau, bỏ vào đĩa của Chu Noãn
Chu Noãn hiểu chuyện nói một câu: "Cám ơn."
Cười không được dịu dàng.
Sau đó cô cũng học Lý Tình Thâm, giơ tay lên, gắp rau, bỏ vào trong đĩa của Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm nói một câu: "Cám ơn." Chỉ là khẩy món ăn, nhưng không có ăn.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở đối diện với anh, chẳng qua là cảm thấy một màn như vậy rất chói mắt, liền cúi đầu, lòng có chút không yên đang kẹp từng hạt từng hạt cơm ăn.