Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 234: Chương 234: Có tôi ở đây, không cần sợ (4)




Mười năm trước, cô ra mắt, nếu biết sẽ có một ngày cô gái Lăng Mạt Mạt cũng bước vào giới âm nhạc, nhất định Trần Uyển như cô sẽ chắp hai tay nhường cái vị chí Nhất Tỷ cho cô.

Cho nên, ba năm trước đây, cô cũng đã không hề phát triển ca khúc mới, không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì, cô gái của người đàn ông kia đã trưởng thành, mà cô, cũng đã chuẩn bị lui khỏi giới âm nhạc.

Người đàn ông kia, cô yêu người đàn ông dùng mười năm, vì cô bé kia mà sáng lập ra một thế giới, một vương quốc, mặc dù cô rất hâm mộ, nhiều khổ sở, nhưng cũng sẽ không cho phép mình yêu người đàn ông bỏ ra mười năm tạo nên tình yêu, bị người khác phá hư

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lăng Mạt Mạt khóc thật lâu, khóc đến toàn thân cứng ngắc, thân thể cũng chết lặng, cô mới ngưng được nước mắt, chỉ là vùi ở trong ngực Lý Tình Thâm thút tha thút thít .

Lý Tình Thâm kiên nhẫn ôm cô, ánh mắt ấm áp.

Mãi cho đến khi điện thoại di động của anh vang lên, Lý Tình Thâm mới đẩy Lăng Mạt Mạt từ trong ngực của mình ra, đứng lên, đi qua một bên, nghe điện thoại.

Sau khi Lăng Mạt Mạt khóc, cảm xúc ổn định rất nhiều, oán hận tức giận trong lòng cũng bình tĩnh theo rất nhiều, cô hơi tựa vào ghế sa lon, nhìn cửa sổ sát đất thấy được người đàn ông nhận điện thoại, một bên mặt anh, lạnh nhạt cao ngạo, xinh đẹp kinh người, cô không nhịn được hơi mất hồn.

Mới vừa rồi mình lại vùi trong ngực anh, khóc lâu như vậy?

Mà anh, thế nhưng không có đẩy cô ra, cũng không có ghét bỏ cô

Hình như cùng cũng không quá giống một người thầy bình thường

Ngay khi Lăng Mạt Mạt sắp suy nghĩ lung tung, Lý Tình Thâm đã cúp điện thoại, trong tay cầm một ly nước nóng, đi tới.

Anh đưa nước nóng cho Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt nhận lấy, uống hai ngụm.

Lý Tình Thâm nhìn dáng vẻ cô uống nước,diiendannlequydoon ánh mắt hơi lóe, để sau, anh tuyệt đối sẽ đem uất ức vừa rồi của cô, trả lại cho cô từng chút từng chút!

Đợi đến khi Lăng Mạt Mạt uống hết nước, Lý Tình Thâm vươn tay một lần nữa, đưa khăn giấy qua, âm điệu bình thản: “Đi sửa sang hóa trang bản thân một chút, sau đó tiếp tục triệu ký giả.”

Biểu cảm Lăng Mạt Mạt có chút dừng lại.

Lý Tình Thâm tiếp tục bổ sung: “Tất cả mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, cô chỉ cần sắp xếp lại tâm trạng của mình thôi, sau đó đứng phía trên, nhắm ngay thời cơ diễn trò là tốt rồi!”

Lăng Mạt Mạt vừa định mở miệng hỏi thăm sắp xếp những thứ gì, lại truyền đến một trận tiếng gõ cửa, ngay sau đó liền có người nói: “Lý tiên sinh, Lăng tiểu thư, xong chưa? Ký giả muốn bắt đầu.”

Lý Tình Thâm nhíu mày, sử dụng ánh mắt thúc giục Lăng Mạt Mạt.

Tuy rằng Lăng Mạt Mạt tràn đầy nghi vấn, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người, đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại trang điểm.

Lăng Mạt Mạt nhanh chóng sửa sang xong, lúc đi ra, Lý Tình Thâm đã đổi một cái áo khoác, mà cái anh vừa mới mặc đã yên tĩnh đặt ở trên sa lon, rõ ràng trước ngực ướt một mảng lớn.

Lăng Mạt Mạt hơi xin lỗi nắm tóc, Lý Tình Thâm lại cất bước, đi tới trước mặt cô.

Lý Tình Thâm cũng không nói lời nào, cặp mắt xinh đẹp, ngưng mắt nhìn gương mặt Lăng Mạt Mạt, không chớp một cái nhìn, nhìn đến đáy lòng Lăng Mạt khẽ phát run, trong lúc bất chợt Lý Tình Thâm liền giơ tay lên.

Ngón tay thon dài hơi ấm chạm tới mặt Lăng Mạt Mạt, trong nháy mắt ánh mắt của anh có chút trở nên thâm trầm sắc bén, mở miệng, từng chữ lạnh lẽo: “Ở trước mặt tôi khóc đủ rồi, ra cửa thì phải cười!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.