“Mà anh, chưa bao giờ ngừng nhớ em.”
So với kết quả cô dự đoán hoàn toàn ngược lại.
Anh dám nói, anh muốn cô.
Cho dù cô như vậy, anh vẫn muốn.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt có chút đau, chút ngòn ngọt cùng kích động không nói thành lời, cánh môi của cô đóng đóng mở mở, run lẩy bẩy, hơn nữa buổi, vẫn không nói được một lời.
Lý Tình Thâm vươn tay, vén mái tóc dài của cô, nhìn thật sâu vào dung mạo mỹ lệ của cô, nghĩ thầm, anh muốn cô, đã không phải là chuyện một sớm một chiều, mà là đã mười một năm dài đằng đẵng.
Một năm rồi lại một năm, Lý Tình Thâm yêu Lăng Mạt Mạt.
Đã ăn sâu bén rễ trong máu, sao lại có thể vì cô yêu người đàn ông khác, từng có người đàn ông khác, mà lại không muốn đây?
Đầu ngón tay Lý Tình Thâm thật ấm áp, từ từ lướt qua má cô, giống như mang ngàn vạn lưu luyến, trong giọng nói lộ ra một sự ôn nhu như ngọc: “Mạt Mạt, người đó là Lục Niệm Ca sao? Em còn muốn hắn sao?”
Lăng Mạt Mạt nén lệ lắc đầu một cái, “Không phải Lục Niệm Ca, em đã sớm không còn yêu hắn, người đó là bạn của anh”
Lý Tình Thâm nhẹ nhàng nhíu mày, bạn của anh, là ai ?
Lăng Mạt Mạt chăm chú nhìn Lý Tình Thâm, rũ mắt xuống, tiếp tục lên tiếng: “Đó là buổi tối, em đi tìm anh ấy, là vì muốn đánh bạn Giản Thần Hi, nhưng không ngờ lại yêu anh ấy.”
Đáy mắt Lý Tình Thâm sáng rực lên, anh tỉ mỉ đem lời nói của cô lướt qua lần nữa trong đầu, ngón tay bắt đầu trở nên run rẩy.
Anh nín thở, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Anh ta là”
Lý Tình Thâm còn chưa nói ra tên người đó, Lăng Mạt Mạt đã nói ra: “Anh ấy là tổng giám đốc công ty giải trí ES, Enson, là anh ấy giới thiệu em làm học trò của anh.”
Lăng Mạt Mạt có chút khó khăn để nói tiếp, nhưng cô lại không muốn giấu Lý tình Thâm, cô nghĩ để cho anh biết hết lỗi lầm của cô, xem anh là muốn cô thật hay là giả.
Vì vậy, Lăng Mạt Mạt liền nhắm mắt lại, giọng điệu lộ vẻ đau thương: “Em tưng có một hiệp nghị với anh ấy, cùng anh ấy quan hệ một trăm lần, đổi lấy tư cách tiến vào ES. Nói ra thật buồn cười, rõ ràng là một cuộc giao dịch, hai bên đã thỏa thuận xong, em bán mình đổi lấy thứ mình muốn , nhưng cố tình em lại động tâm, em yêu anh ấy, thật sự rất bi ai, mặc dù cho tới bây giờ, em vẫn không biết mặt mũi anh ấy. Ban đầu anh ấy gởi tin nhắn hẹn em gặp mặt, em cự tuyệt, nếu như không phải vì anh, có lẽ em và anh ấy đã ở bên nhau rồi. Nói thật, em thật sự thấy áy náy với anh ấy.”
Lăng Mạt Mạt nỗ lực để mình mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn không khống chế được mà rơi xuống: “Cho nên, thầy, anh có biết không? Em không tốt như trong tưởng tượng của anh, em còn bán thân, đã qua quy tắc ngầm mặc dù lúc đó em thật sự bị dồn vào đường cùng, vạn bấc đắc dĩ mới làm chuyện này, nhưng em thật sự rất bẩn”
“Thời gian đã lâu như vậy, em vẫn luôn hối hận, ảo não, em không nên hơn thua cùng Giản Thần Hi, nhưng nếu không phải giữa em và Giản Thần Hi xảy ra xung đột, em cũng không thể biết được Enson, biết được anh, có thể là chuyện đã định sẵn trong đời này”