Khi đó thì sự nghiệp diễn xuất của cô cũng đã có chút thành tựu, sau hai tháng Lục Niệm Ca nằm viện thì đã tự mình giúp cô tạo ra ba đĩa đõn. Từ sau khi đó thì cô liền bỗng nhiên nổi tiếng, rồi sau đó liền thoải mái biểu lộ tình cảm của chính mình.
Cô thừa nhận, cô cố ý nhân lúc thành công của bản thân đến nửa bầu trời thì liền thông báo tình cảm của mình cùng Lục Niệm Ca ra bên ngoài.
Từ phương diện khác mà nói thì cô đang sợ hãi, sợ mọi thứ đều là một giấc mộng cho nên trước tiên liền để toàn bộ mọi người trên thế giới làm chứng ! Lại cùng lúc khi đó, cô cũng lại cực kỳ chờ mong có thể gặp Lăng Mạt Mạt, cho cô biết một chút về những tin tức này, biết được người đàn ông cô (Lăng Mạt Mạt) thích năm năm như vậy lại trở thành bạn trai của cô (Giản Thần Hi) sẽ có biểu hiện như thế nào !
Thời gian từng chút trôi qua, Lục Niệm Ca căn bản không có nhớ tới dấu vết của Lăng Mạt Mạt, lòng của cô dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy tất cả đều đã đi qua. Nhưng mà ai biết được, cái người Lăng Mạt Mạt kia lại có thể xuất hiện trong thế giới của cô, thậm chí bây giờ Lục Niệm Ca lại có chút nghi ngờ rồi !
Những thứ này lại có thể làm cho Giản Thần Hi không hề điên cuồng một lần nữa ?
Loại điên cuồng này, căn bản không thua gì một khắc khi Lục Niệm Ca muốn chặt đứt quan hệ với cô kia !
Giản Thần Hi nắm quả đấm, cố hết sức đè nén cơ thể bản thân run rẩy, cô nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca mà hô hấp cũng có chút hỗn loạn rồi.
Lâu như vậy, đều đã đi qua lâu như vậy, anh đã mất trí nhớ vậy mà tại sao lại còn có thể hỏi mấy vấn đề này ?
Giản Thần Hi giống như thấy được cảnh tượng thế giới của chính mình sẽ bị phá hủy hết thì đáy lòng tràn ngập một tầng oán hận, loại oán hận này làm cho cô không thể làm hại Lục Niệm Ca, lại chỉ có thể mất lý trí mà giận lây sang Lăng Mạt Mạt, giống như cô đã từng dùng sự độc ác tàn nhẫn như vậy làm cho cô gái kia tại đại học X trở thành một chuôi thóp(*) bị người cười nhạo !
(*) ví với lời nói hay hành động mà bị người khác nắm bắt được hay bắt chẹt.
Vẻ mặt của Giản Thần Hi lại rất nhạt, coi như rất bình tĩnh, thậm chí cô còn nhẹ nhàng bật cười, căn bản làm cho người ta nhìn không tới đáy lòng cô có một mặt tức giận đen tối như vậy.
Lông mi của cô hơi run rẩy, giống như một cô gái điềm đạm đáng yêu mà nhẹ nhàng mở miệng, mang theo một chút hờn dỗi : “Niệm Ca, anh thích cô ấy sao ?”
“Không phải !” Lục Niệm Ca nhíu nhíu mày, mở miệng giải thích với Giản Thần Hi nhưng mà chỉ nói hai chữ mà lại không biết mình nên nói tiếp như thế nào. Một người đàn ông trước mặt bạn gái của mình lại hỏi chuyện của một cô gái khác thì thật có chút quá đáng, Lục Niệm Ca liền lập tức chữa lại : “Thật xin lỗi, anh chỉ có chút tò mò thôi.”
Giản Thần Hi yên lặng nhìn Lục Niệm Ca, cô chính là cố ý muốn làm như vậy, cô biết bây giờ trong lòng Lục Niệm Ca cô đã chiếm vị trí riêng, cô muốn vứt vấn đề này cho Lục Niệm Ca cho nên đáy mắt cô liền hiện lên chút tủi thân : “Niệm Ca, em không thích anh như vậy, em sẽ không vui.”
Lục Niệm Ca kéo kéo khóe môi, cuối cùng thở dài một hơi rồi chậm rãi đi đến chỗ Giản Thần Hi, vươn tay rồi ôm cô vào trong lòng, thấp giọng giải thích : “Thật xin lỗi, cô ấy là ai cũng không liên quan gì tới anh, anh không hỏi cũng sẽ không quan tâm, ừ ? Vậy có được hay không ?”
Giản Thần Hi chôn đầu trong lòng Lục Niệm Ca, nghe anh nói mà đôi môi...hơi nhếch lên, nhưng không có hé răng mà cả người chỉ cứng lại.
Lục Niệm Ca liền vươn tay, vuốt ve lưng của cô mà từ từ nói : “Tiểu Hi, em phạt anh như thế nào anh đều cho phép, không nên mất hứng, nhé ?”
Lục Niệm Ca thao thao bất tuyệt dỗ dành hơn nửa ngày thì Giản Thần Hi mới từ từ nở nụ cười một hồi.
(*) thao thao bất tuyệt : nói không dừng lại, nói liên miên