Trần Uyển Như liếc mắt qua gò mà liền thấy được ánh mắt hài hước pha lẫn tàn nhẫn của Lâm Dương, cô hơi mím môi, không chút do dự nào mà nói: “Hiện tại chỉ cần anh thả A Kim đi, tôi sẽ ở lại.”
Dường như là Lâm Dương không nghĩ tới Trần Uyển Như sẽ đồng ý sảng khoái như vậy, vẻ mặt hơi trở nên cứng lại một chút, sau đó trên mặt lại chứa đầy ý cười, giơ tay lên, nắm lấy cằm của Trần Uyển Như, hơi dùng sức một chút, nhìn chằm chằm cô chừng một phút, lại liền buông ra, trực tiếp nói với một người đang đứng ở bên cạnh: “Đi, đưa A Kim tới đây!”
Rất nhanh sau đó, A Kim liền bị người ta dẫn theo đưa tới đây, bộ dáng sưng mặt sưng mũi, rất dễ nhận thấy là đã bị người của Lâm Dương đánh đến bị thương có chút nghiêm trọng, người phụ nữ của A Kim vừa nhìn thấy anh ta, lập tức chạy nhanh tới, đỡ lấy A Kim, vẻ mặt lo lắng hỏi: “A Kim, anh có sao hay không?” (Maybe: hỏi thừa vậy O.o)
A Kim cắn chặt răng nhịn đau lắc đầu một cái, không nói gì, vừa ngẩng đầu, liền thấy Trần Uyển Như, lập tức vẻ mặt trở nên có chút luống cuống, liền lại cúi đầu, giật giật khóe môi, mãi một lúc sau, nhẹ giọng lễ phép gọi một tiếng: “Chị Uyển Như.”
Trần Uyển Như lại hoàn toàn làm như mắt điếc tai ngơ, trực tiếp nhìn về phía Lâm Dương.
Lâm Dương hiểu ý của Trần Uyển Như, hất mặt về phía A Kim, ra lệnh: “A Kim, coi như anh may mắn, tôi nể mặt của cô Trần đây, bây giờ anh và người phụ nữ của mình có thể đi được rồi!”
A Kim lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trần Uyển Như, hỏi: “Vậy còn chị Uyển Như?”
“Cô Trần đây còn có chuyện muốn nói với tôi, cho nên lát nữa cô ấy mới đi.” Lúc Lâm Dương nói lời này, giọng nói của anh ta có chút âm u.
A Kim biết Lâm Dương là hạng người gì, hiện tại nếu như để một mình Trần Uyển Như ở lại chỗ này, chắc chắn cô sẽ không xảy ra chuyện gì tốt, cho nên, có nói gì A Kim cũng nhất quyết không chịu đi: “Chuyện là tôi gây ra, Lâm Dương, anh muốn như thế nào thì cứ tìm tôi mà tính sổ, chị Uyển Như không có bất cứ quan hệ gì!”
Ánh mắt của Trần Uyển Như hơi tối lại một chút, cô nhìn về phía A Kim, giọng nói hơi lộ ra vẻ cảnh cáo: “A Kim, để cho cậu đi, vậy thì cậu mau đi cho tôi!”
“Em không đi!” A Kim chưa cần suy nghĩ đã không chút do dự mà trả lời: “Chị Uyển Như, chị cùng Bình nhi đi trước, người nào làm người đó chịu!”
Người nào làm người đó chịu?
Lâm Dương nghe được A Kim nói như thế, ngược lại đột nhiên bật cười: “A Kim, tôi cho anh mặt chút mặt mũi, anh đừng có không biết xấu hổ, hôm nay anh tự tiện xông vào sòng bạc của tôi, đánh tôi, tôi còn chưa thèm tính sổ với anh đâu, vậy mà bây giờ anh lại còn muốn cò kè mặc cả với tôi sao? Để cho anh đi, là tôi đã tha cho anh một con đường sống, anh không muốn đi thì cũng nhất định phải đi, nếu không thì đừng trách tôi vô tình, hôm nay ba người các anh ai cũng không cần phải đi!”
“Lâm Dương, anh là đồ súc sinh! Anh ————”
Nghe Lâm Dương nói như vậy, A Kim liền không nhịn được lớn tiếng mắng chửi. Ngay lập tức, thủ hạ của Lâm Dương đang đứng ở bên cạnh A Kim, không nói hai lời liền quặt hai bàn tay của A Kim, quật ngã anh ta xuống dưới mặt đất. Người phụ nữ của A Kim thét lên một tiếng, vội vàng đỡ A Kim lên. Trong miệng A Kim vẫn không ngừng cắn răng nghiến lợi mắng chửi Lâm Dương thô tục như cũ, thủ hạ của Lâm Dương lại giơ chân lên, định đạp cho A Kim một phát nữa, Trần Uyển Như liền dẫm giày cao gót, không nói hai lời đi tới, một tay níu lấy người và tóc của A Kim, quăng anh ta sang một bên, sau đó trực tiếp đạp lên ngực của A Kim, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm anh ta nói: “Để cho cậu đi, thì cậu mau cút đi cho tôi, có phải bây giờ cậu còn ngại gây phiền phức cho tôi chưa đủ nhiều?”
A Kim cong người một cái muốn đứng lên, nhưng bởi vì bị đánh bị thương quá nặng, không còn đủ hơi sức nữa, anh ta giật giật môi: “Nhưng là, nếu chị ở lại, chị biết rõ... “