Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 249: Chương 249: PHIÊN BẢN CÔ BÉ LỌ LEM THỜI HIỆN ĐẠI(9)




Trong lòng của Lăng Mạt Mạt liền trở nên ấm áp, lúc này mới hiểu ra đã hơn nửa ngày như vậy, chuyện mà mình đang mong mỏi không phải là trả lời tin nhắn của Enson sao?

Lăng Mạt Mạt vội vàng gõ trên điện thoại di động một chút, trả lời tin nhắn của Enson: 【Thật sự rất cảm ơn anh, em thật sự không ngờ là anh lại làm như vậy! 】

Sau khi Lăng Mạt Mạt gửi đi, liền kiên nhẫn chờ tin nhắn trả lời của Enson.

Ba phút sau, điện thoại di động cũng không có chút phản ứng nào, Lăng Mạt Mạt còn là năm lần bảy lượt cầm điện thoại di động lên nhìn, trong lòng hơi trùng xuống.

Lại qua mười phút, lúc Lăng Mạt Mạt đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, thì Trần Uyển Như miễn cưỡng từ trên ghế salon ngồi dậy, lột mặt nạ ra, nhẹ nhàng giơ tay lên, vỗ vỗ gò má, vừa nâng mắt, liền nhìn thấy được Lăng Mạt Mạt, động tác hơi dừng lại, liền tiếp tục vỗ mặt một cái .

Trần Uyển Như nhìn thấy Lăng Mạt Mạt vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, căn bản không có chú ý tới chuyện mình đã tỉnh lại, liền đứng lên, nhẹ nhàng ho một cái nói: “Em đã đến rồi sao.”

Lúc này Lăng Mạt Mạt mới ngẩng đầu lên, nét mặt vốn đang rất kém nhìn cô một cái rồi cười lên, vội vàng đứng lên, nói: “Chị Trần, chị đã tỉnh rồi.”

Trần Uyển Như gật đầu một cái, đi tới trước bàn ở bên cạnh, cầm nước tranh điểm lên, rút bông vải để trang điểm trang, sau khi thấm ướt bông vải, thì tỉ mỉ nhìn vào gương lau lên mặt.

Lăng Mạt Mạt khẽ nở nụ cười: “Chị Trần, chuyện ngày hôm nay thật sự cảm ơn chị, em không nghĩ tới là chị sẽ giúp em.”

Trần Uyển Như không có lên tiếng, nhìn vào gương, bôi lên mặt giống như sức mỹ phẩm dưỡng da.

Lăng Mạt Mạt thấy Trần Uyển Như không nói lời nào, cũng nói không nói nữa, chỉ là đứng ở đó, nhìn Trần Uyển Như bận rộn.

Trần Uyển Như không có trang điểm, sau khi thoa kem chống nắng xong, liền quay đầu lại, tùy ý búi tóc lên, liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt một cái, nhẹ nhàng cười với cô: “Không cần cám ơn chị!”

Lăng Mạt Mạt chỉ cho là Trần Uyển Như lại nói lời nói khách sáo, lập tức lắc đầu một cái: “Tại sao có thể không cảm ơn chị chứ! Chị đã giúp em hai lần!”

Chị nói không cần cám ơn chị thì không cần cám ơn chị!” Trần Uyển Như nhìn xung quanh, giống như là đang tìm thứ gì đó, lời nói ra, có chút tùy ý: “Lăng Mạt Mạt, nếu như em muốn cám ơn người giúp em như đã nói, thì phải đi cảm ơn người kia đấy.”

“Người kia?” Lăng Mạt Mạt sửng sốt, có chút không hiểu mà hỏi lại: “Người là ai vậy?”

“Em nói là ai sao, đó không phải là....” Đột nhiên Trần Uyển Như ngừng lại không nói tiếp, vẻ mặt hơi cứng ngắc, cô đây là đang nói gì đây, bình thường là người rất cẩn thận, thế nào lại đột nhiên nói ra chứ.

“Là ai ?” Lăng Mạt Mạt nhìn thấy Trần Uyển Như đang nói một nửa lại ngừng lại, càng trở nên tò mò mà tiếp tục hỏi.

Trần Uyển Như khẽ nhíu mày, chuyện Lý Tình Thâm thích Lăng Mạt Mạt, anh ta đã nghiêm túc cảnh cáo cọ không được nói nhiều thêm một câu nào hết, còn bắt Trần Uyển Như cô thề độc.

Trần Uyển Như cô gan lớn như trời, cũng không dám thật chạm vào ranh giới cuối cùng của Lý Tình Thâm.

Bây giờ không cẩn thận nói đến đây, cũng không thể không nói tiếp.

Huống chi, Lý Tình Thâm anh ta vì Lăng Mạt Mạt mà làm nhiều chuyện như vậy, cũng không hề để cho cô bénày biết, thì đến bao giờ cô bé này mới biết chỗ tốt của anh ta chứ?

Đơn giản, lần này coi như Trần Uyển Như cô làm một người tốt một lần đi, chỉ cần cô không nói ra tên, cung cấp một chút gợi ý, cũng không tính là vi phạm lời thề của mình đi, nghĩ tới đây, Trần Uyển Như liền quay đầu nhìn về phía Lăng Mạt Mạt, trầm mặc một lúc lâu, mới cong môi, lơ đãng nói: “Còn có thể là ai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.