Dường như Du Dật cảm thấy tâm tình Lý Tình Thâm không tốt, cho nên kêu mấy người Tô Thần và Tần Thành đến nói chuyện, mặc dù Lý Tình Thâm đang ở đây, nhưng lại nói rất ít, giống như đang nghe mọi người nói chuyện, thật ra thì có thể nhìn thấy anh đang thất thần, cho nên khi tin nhắn reo, anh vẫn không phát hiện.
Tô Thần đụng vào điện thoại của Lý Tình Thâm, vô ý nhìn lướt qua, liền nhìn thấy tên Mạt Mạt, là cô gởi tin nhắn tới, liền vươn tay đẩy Lý Tình Thâm một cái: “Tình thâm, học sinh của cậu gửi tin nhắn tới.”
Lý Tình Thâm hồi hồn, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, mở ra, liền nhìn thấy mấy chữ đơn giản: “Thầy, anh có bận không?”
Nhất thời đáy lòng Lý Tình Thâm tràn đầy vui sướng cùng kích động, anh theo bản năng liền trực tiếp trả lời: “Không bận.”
Sau đó, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Có chuyện gì sao?”
Sau khi gửi xong, Lý Tình Thâm liền giả bộ cực kỳ bình tĩnh đặt điện thoại di động trên bàn, sau đó giống như cùng mấy người kia nói chuyện phiếm, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi điện thoại.
Trong một phút, nhìn điện thoại hơn hai mươi lần, cuối cùng Tần Thánh không nhịn được nhắc nhở: “Nóng lòng thì trực tiếp gọi điện thoại đi.”
“Đây là cơ hội tốt, cô ấy gởi tin nhắn đến, cậu nhân cơ hội này danh chính ngôn thuận gọi điện thoại!” Tô Thần gật đầu, hợp lí nói.
Lý Tình Thâm suy nghĩ một chút, chợt đứng lên, cầm điện thoại di động đến một nơi an tĩnh, gọi lại cho Lăng Mạt Mạt.
Vốn là Lăng Mạt Mạt đang cầm điện thoại nhắn tin, đột nhiên điện thoại reo, là Lý Tình Thâm, tay của cô run lên, điện thoại di động liền rơi xuống mặt đất, Lăng Mạt Mạt vội vàng khom người nhặt điện thoại di động lên, cắn môi dưới, do dự một hồi lâu liền nghe điện thoại.
“Thế nào?” Giọng nói Lý Tình Thâm trầm và thanh, thông qua điện thoại bay vào tay của Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt cũng không biết tại sao, vừa nghe giọng nói của Lý Tình Thâm, hốc mắt đều đỏ, có nước mắt lăn xuống, cô nhìn quan tài ông cố , liều mạng cắn môi dưới.
Lý Tình Thâm chờ cả ngày, vẫn không thấy cô nói chuyện, nhíu mày, lại một lần nữa gọi tên của cô: “Mạt Mạt, em vẫn còn nghe chứ?”
Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, mở to miệng, nói”Em” , sau đó liền không nói nữa.
Lý Tình Thâm nghe giọng cô không đúng, lập tức khẩn trương hỏi: “Giọng của em sao thế?”
Lăng Mạt Mạt nỗ lực điều chỉnh hô hấp của mình, để cho giọng nói thật bình tĩnh, nhưng vẫn không ngăn được sự run rẩy trong lời nói của cô: “Em không sao.”
Nhất thời Lý Tình Thâm trầm mặc.
Anh cầm điện thoại di động, trầm tư hồi lâu, sau đó xác định cô gái kia đang khóc, đáy lòng đột nhiên một trận đau xót, liền mở miệng, nói: “Em ở đâu?”
Ở bên kia điện thoại, Lăng Mạt Mạt không nhịn được phát ra tiếng khóc, cô tuyệt đối không ngờ rằng, một câu nghẹn ngào “Em không sao” của cô, lại nghe được một câu hỏi “Em ở đâu?” chứa sự đau xót của anh.