Lý Tình Thâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô gái im lặng không một tiếng động, Lăng Mạt Mạt cảm thấy có người, hơi nghiêng đầu, chạm ngay vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Lý Tình Thâm đang cùng lúc quay sang.
“Đói không?” Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt nhìn một hồi mới đơn giản mở miệng hỏi thăm.
Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, im lặng không lên tiếng xoay mặt lại nhìn chằm chằm vào cái mộ cách đó không xa.
Lý Tình Thâm an tĩnh, ánh mắt rơi trên gò má hơi nghiêng của Lăng Mạt Mạt một lúc, mới lại mở miệnng, âm điệu nhàn nhạt: “Bớt đau buồn đi.”
Lăng Mạt Mạt khẽ gật đầu, vẫn như cũ không lên tiếng.
“Ngồi lâu rồi, có muốn đứng lên đi lại một chút không?”
Lý Tình Thâm liên tiếp mở miệng, Lăng Mạt Mạt vẫn lắc đầu. Lý Tình Thâm bèn không nói nữa, hai người chỉ ngồi song song trầm mặc. Ánh trăng sáng lạnh lẽo từ trên trời đổ xuống, in lên hai người trên mặt đất mang theo hai cái bóng hoàn chỉnh .
Trong ruộng đồng rất an tĩnh, lúc ngẫu nhiên có gió thổi đến, truyền ra âm thanh xào xạc của lá cây.
Lý Tình Thâm nghiêng đầu, nhìn Lăng Mạt Mạt, trong đôi mắt đen sâu thẳm, thoảng qua tia nồng nàn thương yêu.
Lăng Mạt Mạt duy trì một tư thế ngồi nên có chút khó chịu, hơi động đậy, nhìn lên bầu trời đêm. Trong lúc bất chợt mở miệng, có thể lúc cô từ trong nhà chạy đến nơi đây, một mình trốn ở chỗ này, đã len lén khóc rất lâu. Giọng nói có chút khàn: “Thật ra, em cho đến bây, vẫn còn hoảng hoảng hốt hốt, vẫn cảm thấy ông cố còn bên cạnh em, chưa bao giờ rời đi.”
“Lúc em còn nhỏ đã từng sống ở quê một thời gian, em rất nghịch ngợm, thường chơi đùa trong ruộng, trời tối rồi, tất cả các bạn nhỏ đều đã về nhà. Chỉ duy nhất mình em là chơi không biết mệt, sau đó ông cố sẽ cầm đèn pin, đến tìm em về nhà ăn cơm.”
Ánh mắt của Lăng Mạt Mạt có chút trở lên mơ màng, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, môi cô nhẹ nhàng cong lên: “Sau đó ông cố dắt tay em, từng bước, từng bước về nhà, cảm thấy con đường rất dài, giường như không thể đi hết, bèn ăn vạ không đi, quấn chân ông cố cõng em, sau đó ông cố sẽ đứng trước mặt của em, em nhảy trên lưng của ông.”
Sau khi Lăng Mạt Mạt nói đến đây, khóe môi cong lên như cũ, chỉ là đáy mắt có một tầng lệ quang.
Thật ra thì Lăng Mạt Mạt rất muốn mang những chuyện này nói ra hết, nhưng cô lại không biết nói với ai. Một mình cô ngồi ở nơi này, lúc nhìn sắc trời dần dần tối, cô cảm thấy mình rất đáng thương. Những buồn bã khó chịu cất giấu ở tận đáy lòng kia khiến cô vô cùng đè nén, hiện tại đêm khuya yên tĩnh. Lý Tình Thâm xuất hiện, cô không biết vì sao, lại từng câu từng từng chữ nói ra hết với Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm không nên tiếng, chỉ là an tĩnh lắng nghe.
“Nhưng sau lớn lên, mới biết, đường có dài hơn nữa, cũng đều có tận cùng.”
Sau khi Lăng Mạt Mạt nói xong, thì không nói gì nữa.
Lý Tình Thâm nhìn một bên má của Lăng Mạt Mạt ánh mắt lóe sáng, thấp giọng mở miệng. Trong đồng ruộng hoang vắng yên tĩnh, giọng nói của Lý Tình Thâm lành lạnh và chậm rãi, giống như gió xuân ấm áp, mang theo một loại cảm giác tiết tấu khiến lòng người vô cùng rung động.
“Mạt Mạt anh biết trong đáy lòng em nhớ thương ông cố, bất luận anh nói thế nào, cũng không cách nào an ủi được em. Nhưng mà, Mạt Mạt, em có từng nghĩ chưa, bây giờ em đau thương như vậy, ông cố chết rồi cũng sẽ không an lòng, trước lúc ông ấy lâm trung, khẳng định điều mà ông không bỏ được nhất chính là em, ông lo lắng em sống không được tốt, ông đã vì em làm nhiều chuyện như vậy, mà em bây giờ không phải nên làm chút gì đó vì ông cố sao?.”