Cô và anh cũng đã như vậy, tại sao cô còn ra đi?
Anh còn chưa nói cho cô biết anh yêu cô, thật sự rất yêu cô,anh còn muốn sống cùng cô cả đời!
Anh cực khổ suy nghĩ, cô có thể đi đâu? Cô có thể tìm ai?
Anh nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ tới vùng nông thôn.
Vì vậy anh lái xe đến đó, đến trước mộ phần của ông Cố, vẫn không nhìn thấy người mà anh muốn tìm .
Anh ngĩ cô vẫn còn chưa tới, anh ở bên bờ ruộng giá rét đợi cô, đợi đến lúc trăng sáng sao thưa, cô vẫn không xuất hiện, anh mới biết được cô không có đến đây, anh móc điện thoại ra, không biết đây là lần thứ mấy anh gọi cho cô, nhưng điện thoại vẫn trong tình trạng tắt máy như cũ.
Anh trở lại thành phố X đã 12 giờ khuya rồi, anh mệt mỏi, lại vô cùng bối rối, ngồi trên ghế sa lon, trong đầu hiện lên trăm ngàn tưởng tượng, một cô gái, hẳn ẽ không thể rời khỏi thành phố X? Có thể đã xảy ran guy hiểm gì hay không?
Bây giờ là cuối năm, đâu đâu cũng rối loạn, khắp nơi đều là trộm với cướp.
Lý Tình Thâm nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Lăng Mạt Mạt mình đầy máu tươi nằm nơi hoang dã, nhất thời anh liền bị kinh sợ, từ trên ghế salon chợt đứng lên, toàn thân đổ đầy mồ hôi.
Anh cũng không phải hoàn toàn mất hết lí trí, anh nhớ mình còn một thân phận ở bên cạnh cô, Ensn.
Vào giờ phút này, khỏi phải nói anh cảm thấy may mắn thế nào khi mình còn một thân phận ở cạnh cô.
Anh gởi tin nhắn cho cô, nhưng đã đợi rất lâu, vẫn không có tin nhắn trả lời.
Anh càng thêm tâm phiền ý loạn.
Một đêm thức trắng, mới sáng sớm Phó Tổng ES đã gọi lại cho anh, hỏi anh phải sắp xếp buổi diễn của Lăng Mạt Mạt thế nào, Lý Tình Thâm nghĩ thầm, người còn không tìm được, còn mở buổi biểu diễn cái gì, nhất thời phiền muộn rống lên, quăng điện thoại xuống đất.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh non xanh nước biếc bên ngoài, biệt thự này được xem là nơi xa hoa nhất thành phố X, toàn bộ khung cảnh đều là nơi đẹp nhất, nhưng bây giờ anh cũng không có tâm tình mà ngắm.
Anh đem tất cả những người có quan hệ tốt với Lăng Mạt Mạt rà xoát lại trong đầu, người đầu tiên anh nghĩ đến là Trần Uyển Như.
Khi anh gọi điện cho Trần Uyển Như, cô còn đang ngủ, giọng nói lười biếng, lại mang theo chút vui mừng nho nhỏ: “Tình thâm? Tìm em có chuyện gì sao?”
Trong lòng Lý Tình Thâm biết rõ, chút vui mừng đó là đại biểu cho cái gì, nhưng anh lại xem như không nghe thấy, trực tiếp lên tiếng, nhàn nhạt hỏi: “Lăng Mạt Mạt có đi cùng với cô không?”
“Không có!” Giọng Trần Uyển Như có chút mất mác, nhưng vẫn cười yêu kiều tiếp tục nói: “Sao vậy?”
“Cô ấy có liên lạc cho cô không?” Lý Tình Thâm lại hỏi.
Lần này Trần Uyển Như đoán được có chuyện xảy ra, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc, “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Dừng một chút, lại bổ sung: “Cô ấy không liên lạc với em, đã rất lâu rồi chưa liên lạc qua.”
Lý Tình Thâm chớp mắt, lạnh nhạt để lại một câu: “Nếu như cô ấy có liên lạc cho cô, nhớ báo cho tôi biết.”
Sau khi cúp máy, anh đứng trước cửa sổ sát đất thật lâu thật lâu, cuối cùng anh nghĩ tới một người, đó chính là Lục Niệm Ca.
Trừ anh ta ra, anh khong thể nào nghĩ được người nào khá có quan hệ với cô.
Lý Tình Thâm trầm tư thật lâu, anh cầm chìa khóa xe, tính đi một chuyến đến nhà Lục Niệm Ca.
Đến biệt thự của Luch Niệm Ca, người mở cửa là Giản Thần Hi, nhìn thấy người tới là Lý Tình Thâm, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, “Thần Lý Thiếu Gia, sao ngài lại tới đây?”