Edit: meoluoihamngu
Tô Thần ghét bỏ né tránh, liền ngẩng đầu lên, cảm thấy người phụ nữ say có chút quen mắt,một lát sau, mới nhớ tới, đây là Giản Thần Hi.
Giản Thần Hi cũng nhìn thấy ba người bọn họ, lảo đảo lắc lư ngẩng đầu lên, phân biệt hồi lâu, mới nhận ra những người này là ai.
Tư thế của Lý Tình Thâm vẫn cao ngạo như cũ, đi qua cô ta, nhìn cũng không nhìn cô ta một lần.
Cô ta nghiêng đầu nhìn bóng lưng Lý Tình Thâm, cảm thấy hơi chói mắt.
Rõ ràng anh đang tìm cô gái đi Vân Nam cùng với chồng của cô ta, bây giờ cô ta phải sống không bằng chết như vậy, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác anh vẫn có thể thảnh thơi như vậy chứ?
Giản Thần Hi bất chợt mở miệng, say khướt gọi: “Lý Tình Thâm!”
Lý Tình Thâm Tô Thần và Tần Thánh dừng lại, Tô Thần nhíu mày, nghĩ thầm ở thành phố X dám gọi thẳng tên bọn họ cũng không có mấy người.
Giản Thần Hi lảo đảo chạy đến chỗ Lý Tình Thâm.
Tần Thánh ngăn cản trước mặt Giản Thần Hi, không kiên nhẫn gọi bảo vệ, phân phó bọn họ mang Giản Thần Hi lôi đi.
Giản Thần Hi lại khanh khách cười, đẩy người bảo vệ ra, đi đến trước mặt Lý Tình Thâm, chỉ vào mặt Lý Tình Thâm, nói: “Tôi cảm thấy anh đáng thương vô cùng.”
Ánh mắt Lý Tình Thâm trở nên lạnh lùng.
Tô Thần trợn mắt nhìn Giản Thần Hi, kéo cô ta ra, mở miệng nói với bảo vệ: “Thất thần cái gì, còn không mau mang cô ta đi!”
Giản Thần Hi uống rượu, không còn hơi sức, thân thể mềm nhũn, bảo vệ đỡ cô ta, chuẩn bị đưa cô ta đi.
Cô ta vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, nói không rõ ràng, cười hì hì nói: “Lý Tình Thâm, trong lòng tôi đã biết, tôi cảm thấy anh rất đáng thương, anh thích Lăng Mạt Mạt, tôi đã biết từ sớm rồi.”
“Ợ”
Giản Thần Hi ợ một cái, sau đó cười như cũ, lớn tiếng nói: “Anh không phải muốn tìm cô ta sao? Tôi nói cho anh biết, tôi biết cô ta đang ở chỗ nào?”
Lý Tình Thâm nghe Giản Thần Hi hồ ngôn loạn ngữ, lên tiếng: “Đợi đã.”
Bảo vệ dừng lại.
Lúc này Lý Tình Thâm mới bước đến chỗ Giản Thần Hi, anh nhìn người phụ nữ say khướt, hỏi: “Cô nói cô biết người ở chỗ nào sao?”
Giản Thần Hi đã say khướt, không biết bây giờ đang trong tình huống gì, lẩm bẩm nói nhỏ: “Bây giờ Lăng Mạt Mạt cô ta đang ở Vân Nam, cô ta ở cùng Lục Niệm Ca, bọn họ ở chung một chỗ, ha ha”
Giản Thần Hi cười cười, nước mắt chảy xuống, cô ta không ngừng nói, vẫn không ngừng lẩm nhẩm như cũ: “Lục Niệm Ca bỏ lại tôi, mang Lăng Mạt Mạt bỏ trốn, bọn họ bỏ trốn đến Vân Nam, bây giờ chắc đang cười nói vui vẻ với nhau.”
Sắc mặt Lý Tình Thâm trở nên khó coi, trong lòng Tô Thần sốt ruột, anh ta vội vàng tiến lên, tàn nhẫn nói: “Giản Thần Hi, cô nói hươu nói vượn cái gì đấy!” Sau đó nói với bảo vệ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang cô ta đi! Nhanh lên!”
Giản Thần Hi không giãy giụa, mặc cho bảo vệ kéo mình đi, vẫn không ngừng nói: “Tôi không có nói linh tinh, tôi nói cho các anh biết, bây giờ tôi có thể điều tra ra được cụ thể họ đang ở đâu, chỉ cần một cú điện thoại ở quán rượu này gọi đi, tôi có thể biết.”
Giản Thần Hi vừa nói, vừa lôi điện thoại di động ra, vừa định gọi đi, bỗng dưng cô ta dừng lại, “Không được, không được, bây giờ là buổi tối, bọn họ có lẽ đang làm gì đó!”