Tô Thần bị đau, lực đạo trên tay buông lỏng, Trần Uyển Như liền rút mạnh tay mình về, đưa cho anh một ánh mắt vô cùng khiêu khích, rồi xoay người, đi giày cao gót, lắc lắc mông, phong tình vạn chủng rời đi .
Tô Thần đợi đến khi người phụ nữ kia biến mất ở trong bể người bữa tiệc, lúc này anh mới chậm rãi hoàn hồn, bất tri bất giác phát hiện, anh lại bị một người phụ nữ cưỡng hôn!
Rất là mất mặt!
Hơn nữa hôn thì hôn, anh túm tay cô gái kia, không chịu để cho cô đi, lại còn bị cô hung hăng đạp cho một cước!
Trường hợp như vậy, hoàn toàn giống như là anh và Tần Thánh tìm người phụ nữ vui vẻ, bị người phụ nữ dây dưa, giống như hình ảnh cầm tiền đập người bỏ đi, đều mang theo vài phần ghét bỏ và chán ghét!
Tô Thần bất chợt muốn nói một câu thô tục, anh đường đường là Tô đại thiếu gia của tập đoàn Bạc Đế, lại bị một người coi như trai bao, muốn hôn liền hôn, hôn xong còn bị chê?
Lòng tự ái bị làm nhục, trong lòng Tô Thần nổi lên tức giận nồng nặc không phục.
Thậm chí người phụ nữ kia ở trước khi đi, còn hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, trong đầu Tô Thần chợt lóe, người phụ nữ kia, anh biết ai.
Từng ở trong hành lang “Hoàng cung”, người phụ nữ kia cũng giống như là vừa rồi, nữ vương mười phần, đi giày cao gót tới trước mặt anh, dựt lấy điếu thuốc anh vừa mới hút, lười biếng dựa vào vách tường, cũng không thèm nhìn anh một cái, từ từ hút.
Thật là không nghĩ tới, 1 năm sau, lại một lần nữa bị người phụ nữ này đánh bất ngờ.
Cô là có ý với anh, cố ý dẫn tới chú ý của anh sao?
Cô tên gì nhỉ?
Trần cái gì Như?
Tô Thần cau mày lại, dùng sức nghĩ thật lâu, sau đó mới gật đầu một cái, nói, Trần Uyển Như thì phải, Trần Uyển Như, đã từng trụ cột ES, đã kết hôn, từng dùng quy tắc ngầm, cũng là bởi vì chuyện này, anh mới cảm thấy cô có chút bẩn, lúc ấy vốn có chút hứng thú, cũng liền tiêu tan hết.
Này đã qua một năm, đã sớm quên mất không sai biệt lắm, ai biết tối nay lại đụng phải, Tô Thần cảm giác bây giờ mình lại còn có một chút hứng thú, giới hạn với việc bị một người phụ nữ thường xuyên trêu chọc hai lần, hơn nữa người phụ nữ kia có thái độ rất chảnh, không chút để anh vào trong mắt, đáy lòng của anh không yên, muốn hòa nhau một ván
Tô Thần nghĩ, nếu như lần sau để anh gặp lại cái người phụ nữ Trần Uyển Như đó, liền cùng cô chơi đùa một chút, dù sao mọi người đều lẫn vào Làng Giải Trí, Tô Thần anh không thiếu đàn bà, mà Trần Uyển Như cô cũng không phải hạng sạch sẽ gì, vừa vặn có thể gặp dịp thì chơi, làm một lần.
Lăng Mạt Mạt thấy được một màn như vậy.
Chỉ là không có thấy rõ người phụ nữ Tô Thần hôn là ai.
Đợi đến khi người phụ nữ kia đi, cô nhìn thấy Tô Thần đứng tại chỗ, không biết trong lòng anh nghĩ cái gì.
Cô liền không nhịn được giẫm chân tiến lên, lên tiếng đánh tỉnh Tô Thần: “Tô thiếu gia.”
Tô Thần hồi hồn, khôi phục tự nhiên, hai tay nhét vào túi nhìn Lăng Mạt Mạt, tùy ý cười nói, “Đi thôi, chờ em đã lâu rồi.”
Lăng Mạt Mạt híp mắt, cười cười, sau đó chỉ chỉ vết hồng bên môi Tô Thần, móc ta một tờ khăn giấy, ranh mãnh mở trừng hai mắt, nói: “Xem ra Tô thiếu gia đi tới chỗ nào, đều có phong tình không ngừng trình diễn.”
Tô Thần nhận lấy khăn giấy, nở nụ cười rồi lau, theo lời Lăng Mạt Mạt nói, dương dương hả hê nói: “Đó là phải, bản thiếu gia người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!”