Edit: meoluoihamngu
Bên trong cũng không có gì nhiều.
Một cái điện thoại di động, Lý Tình Thâm mở ra, phía trên hiện lên một tin nhắn nhắc nhở.
“Lục tiên sinh thân ái, hôm nay là ngày Valentine, Lăng Mạt Mạt tiểu thư đã tròn 22 tuổi, đã đến tuổi kết hôn, xin hỏi Lục tiên sinh thân ái có phải nên suy nghĩ đến việc lấy tiểu thư Lăng Mạt Mạt về nhà làm vợ rồi không? Lục tiên sinh, nhanh cầu hôn đi, nếu không, tiểu thư Lăng Mạt Mạt bên cạnh anh sẽ vụng trộm trốn đi mất…!”
Phía dưới là một cái hộp gấm, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Phía dưới cùng, là một lá thư và một phiếu khám bệnh.
Lý Tình Thâm cầm lên, tiện tay lật đi lật lại, biểu tình cũng không có biến hóa quá lớn, bỏ mấy thứ kia vào trong rương, mang thùng đóng lại, nhíu nhíu mày, liền cài mật mã một lần nữa, đưa cho cảnh sát, lạnh nhạt nói một tiếng: “Cảm ơn.” Rồi xoay người rời đi.
Trên đường Lý Tình Thâm về nhà, nhận được điện thoại của Lăng Mạt Mạt, giọng nói ngọt ngào và ngây thơ: “Tình Thâm, anh đang ở đâu vậy? Sao lâu như vậy anh chưa quay về?”
Lý Tình Thâm cười vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh sắp về đến nhà rồi!”
“Được, em chờ anh! Mẹ Ninh hầm canh gà, rất thơm á!” Nghe giọng Lăng Mạt Mạt không thấy có chút nào không thoải mái.
Sau khi Lăng Mạt Mạt cúp điện thoại, cô liền đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn mưa phùn bên ngoài, cô nhớ đến, hôm nay là ngày chôn Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi.
Cho tới bây giờ, cô vẫn cảm thấy được bọn họ đang sống bên cạnh cô.
Bọn họ cho cô yêu, cho cô hận, dạy cô lớn dần, dạy cô ghen tị, dạy cô oán hận, dạy cô bao dung, dạy cô buông xuống.
Bọn họ đã từng là người thân của cô.
Bây giờ, bọn họ rời đi thế giới này.
Trong lòng cô hơi đau khổ, hiểu được không phải miệng nói làm người xa lạ, thì sẽ không còn thiếu nợ nhau, đoạn tuyệt quan hệ, thật sự có thể trở thành người xa lạ, dù sao bọn họ đã từng tồn tại trong thế giới của cô, sau đó tách ra.
Mấy ngày nay Lăng Mạt Mạt vẫn khóc không đủ.
Cô cảm thấy chính mình ngụy trang rất khá.
Vào giờ khắc này, cô đột nhiên không biết vì sao, liền ngồi xổm xuống, khóc ầm lên như một đứa bé.
Rất nhiều năm trước, cô tận mắt thấy Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi nằm cùng nhau trên giường, cô cũng vì hai người bọn họ mà khóc, giống như một đứa bé.
Bây giờ cô khóc một lần nữa.
Vì sao? Vì ba người bọn họ dây dưa thời gian.
Người ta nói, ba người yêu nhau, cô đã lui ra rồi, tại sao bọn họ không thể hạnh phúc chứ?
Giản Thần Hi cũng thật là, sao cô ấy lại nghĩ quẩn như vậy, không chiếm được thì không cần phải cố chấp cưỡng cầu, nhưng chính vì như vậy, cô ấy thật sự yêu Lục Niệm Ca sao? Chết cũng muốn ở cùng anh ấy.
Nếu cô không để ý tới Lục Niệm Ca, có phải Giản Thần Hi sẽ không yêu Lục Niệm Ca hay không? Bi kịch này sẽ không xảy ra sao?
Đúng vậy, nếu cô không yêu Lục Niệm Ca, cô làm sao có thể gặp Lý Tình Thâm chứ?
……………
Lý Tình Thâm cúp điện thoại, chuyên tâm lái xe, vào giờ phút này, anh đột nhiên hiểu vì sao Lăng Mạt Mạt không đi tham dự tang lễ của Lục Niệm Ca, bởi vì cô và anh ta đã kết thúc, bọn họ chỉ là người xa lạ, tang lễ người xa lạ, vì sao phải tham gia chứ?