Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 571: Chương 571: Yêu đại thần, hay là Enson? (1)




Lăng Mạt Mạt càng lúc càng choáng váng, có chút không theo được suy nghĩ của Lý Tình Thâm, ngây ngốc nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, "À?" Một tiếng.

Lý Tình Thâm thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, đang trời cô trả lời, mặc dùn Lăng Mạt Mạt không biết anh hỏi vậy là vì mục đích gì nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Không lớn"

Lý Tình Thâm phối hợp gật đầu một cái, nghiêm trang nói: "Anh cũng cảm thấy hai mươi bảy tuổi vẫn chưa có già, không kết hô cũng không có gì kì quái, có phải không?"

Rốt cuộc Lăng Mạt Mạt cũng hiểu được ý nghĩa câu hỏi khi nãy của Lý Tình Thâm, nhất thời cười lên, nghịch ngợm trừng hai mắt, nói: "Hai mươi bảy tuổi cũng không nhỏ, rất nhiều người đã kết hôn rồi."

"Thật sao?" Lý Tình Thâm hỏi ngược lại một câu.

Lăng Mạt Mạt đặc biệt nghiêm túc nhìn Lý Tình Thâm gật đầu.

Lý Tình Thâm nhíu mày, trầm tư một chút, sau đó lại nhíu mày, nói: "Cho dù đó là sự thật, nhưng anh cũng là người danh giá, không cần phải nhờ vào người mai mối đi."

Lăng Mạt Mạt nhìn bộ dáng khổ sở của Lý Tình Thâm, không nhịn được che miệng cười, mặt mày cong cong, xinh đẹp lạ thường, tâm tình Lý Tình Thâm thật tốt, cong khóe môi, phun ra một câu: "Huống chi, cái cô Chu tiểu thư đó, cũng không phải là người anh muốn."

Bởi vì đêm nay trở thành buổi coi mắt, tâm tình cô đè nén lâu rồi, bây giờ nghe Lý Tình Thâm nói như vậy, đáy lòng không tự chủ được mà thoải mái hơn nhiều, cả tinh thần cũng phấn chấn theo, quơ quơ ngón tay, mặt tò mò, hỏi: "Thầy, vậy anh muốn người như thế nào?"

Lý Tình Thâm nhìn bộ dáng Lăng Mạt Mạt đáng yêu như vậy, mặt mày giản ra, mỉm cười: "Không nói cho em biết!"

Lăng Mạt Mạt chu mỏ một cái, hơi mất hứng phun ra hai chữ: "Hẹp hòi!"

Lý Tình Thâm bị khinh thường, cũng không tức giận, chỉ là nhìn chằm chằm phía trước, chuyên chú lái xe, anh lên tiếng, giọng nói trở lại sự lạnh lẽo như ngày thường, lại mang theo vài phần dịu dàng, giống như thuốc độc, "Anh nhớ lúc ở Hải Nam, em có nói đùa, hi vọng chồng tương lai của em có thể lên được phòng khách, xuống phòng bếp, bò được giường lớn, có cơ thể tráng kiện, bộ ngực rộng lớn, không hút thuốc không uống rượu không mê đánh bài không háo sắc, kiếm được nhiều tiền, sủng được vợ nhỏ, đùa được tình nhân!"

Lăng Mạt Mạt nghe anh thuật lại lời mình từng nói không xót một chữ, không nhịn được cười ha ha, nói: "Hóa ra anh còn nhớ rõ như vậy!"

Lý Tình Thâm nhìn cô cười rực rỡ, cũng học theo cô, cười vô cùng xán lạn, đúng lúc Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn anh, khóe mắt của anh bởi vì cười mà trở nên rất đặc biệt, đó là sư xinh đẹp Lăng Mạt Mạt chưa từng thấy qua, khoảng khắc nháy mắt, toàn bộ thế giới đều không bằng cái nhỏe miệng cười của anh, Lăng Mạt Mạt kinh ngạc nhìn, sững sờ ngây ngô, quên mất cả nháy mắt.

"Dĩ nhiên là nhớ rõ!" Lý Tình Thâm trả lời một câu, thật lâu vẫn không thấy tiếng nói của Lăng Mạt Mạt, liền nghiêng đầu, nhìn về phía cô, phát hiện cô đang nhìn mình ngẩn người, Lý Tình Thâm đưa mắt nhìn Lăng Mạt Mạt một lát, không đành lòng nhìn cô cứ ngẩn người như vậy, liền lên tiếng, lẳng lặng nói: "Mạt Mạt, em muốn người như thế nào?"

Lăng Mạt Mạt hoàn toàn hồi hồn, nhìn gò má tuyệt đẹp của Lý Tình Thâm, đáy lòng khẽ run lên, mở trừng hai mắt, chỉ là nhẹ nhàng"Hả?" Một tiếng.

Lý Tình Thâm cũng không mất kiên nhẫn, tiếp tục lập lại câu hỏi lần nữa: "Em hi vọng chồng tương lai của em là người thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.