Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 161: Chương 161: Ai chưa từng yêu mấy tên rác rưởi




Convertor: Vo Vo

Editor: Hyna Nguyễn

—————–

Giang Yên Nhiên trong lòng bi thương không nói ra được “A, yêu thích tôi, đã nhiều năm như vậy anh không thích tôi, lại tại thời điểm cha tôi rút về vốn cùng lấy đi tờ đơn giải trừ hôn ước mới nói yêu thích tôi? Tống Tử Hàng, anh thật là biết chọn thời gian đấy nhỉ!”

Đáy mắt Tống Tử Hàng thoáng qua một tia hàn quang, “Yên Nhiên! Nếu như đây là trừng phạt em đối với anh, như thế anh sẽ nhận, nhưng nếu anh bây giờ thực sự đã biết mình sai lầm rồi, chẳng lẽ em lại không thể lại cho anh một cơ hội làm lại hay sao?”

Giang Yên Nhiên mặt đầy cười lạnh nói “Tống Tử Hàng, trong mắt anh, tôi có phải là người dễ lừa gạt như vậy hay không?”

Tống Tử Hàng vội la lên, “Yên Nhiên, anh thích em, anh thật sự yêu thích em, rốt cuộc em muốn như thế nào mới chịu tin tưởng anh chứ? Coi như em không tin anh, em làm như vậy không phải là muốn phải anh hồi tâm chuyển ý sao, muốn anh phải trở lại bên cạnh em sao? Anh thề anh về sau cũng sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa! Chúng ta tốt nghiệp xong liền kết hôn! Em tranh thủ thời gian để cho Giang thúc thúc thu hồi lời giải trừ hôn ước của chúng ta được không! Em có biết hay không bởi vì em nhất thời muốn có thời gian tự do phóng khoáng nên đã đem lại cho hai nhà chúng ta rất nhiều phiền toái lớn?”

Rốt cuộc, một tia sáng cuối cùng trong con ngươi của Giang Yên Nhiên cũng dập tắt, “Anh có phần suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn cùng anh không có chút dây dưa rễ má nào nữa, xin anh không nên tới quấy rầy tôi nữa!”

“Yên Nhiên —— ” Tống Tử Hàng nhìn bóng lưng nữ hài quyết tuyệt rời đi, vẻ mặt thở hổn hển.

Trong nhà trọ nữ sinh.

Sau khi trở về, Diệp Oản Oản phát hiện sắc mặt của Giang Yên Nhiên có chút khó coi, “Cậu vẫn ổn chứ?”

Giang Yên Nhiên cười khổ nói “Nếu như hắn có thể có chút cốt khí, có lẽ tớ còn có thể coi trọng hắn một chút, nhưng không nghĩ tới hắn quay đầu liền đến cầu xin sự tha thứ của tớ.”

Diệp Oản Oản rất hiểu tâm trạng của Yên Nhiên vì cô đã từng như thế, đã từng có người trong lòng xem như tín ngưỡng huyễn diệt, thở dài nói, “Nén bi thương nha, ai lúc còn trẻ mà chưa từng yêu mấy tên rác rưởi!”

Giang Yên Nhiên bị cô trêu chọc bật cười nói “Nhắc tới thì thật ra chúng ta giống như có chút ít đồng bệnh tương liên, thật ra thì tớ một mực cũng rất tò mò, trước kia cậu thích Cố Việt Trạch như thế, làm sao đột nhiên liền nghĩ thông suốt rồi?”

Diệp Oản Oản ánh mắt hơi trầm xuống, nhàn nhạt nói, “Trong lúc vô tình tớ biết được một chút chân tướng mà thôi.”



Trong mấy ngày kế tiếp, bởi vì kết quả cạnh tranh vẫn còn đang đi theo quy trình nên không có chính thức công khai ra, cho nên chỉ có cực ít một nhóm người biết, người ngoại giới cũng không có biết kết quả.

Bởi vì Tống Tử Hàng trước đây thổi phồng lên nên trong trường học hầu hết các bạn học đều cho là Tống gia lấy được rồi, những ngày qua người gặp Tống Tử Hàng đều sẽ tiến lên chúc mừng, chạy đi làm quen đủ loại với hắn.

Trầm Mộng Kỳ bén nhạy phát hiện Tống Tử Hàng những ngày qua đối với chính mình trong như lòng có chút không yên, cũng không biết có phải là bởi vì nhìn thấy Giang Yên Nhiên biến hóa đẹp đẽ lại động tâm hay không.

Vô luận như thế nào, cô ta đều không thể để cho con mồi đến tay rồi lại chạy thoát, vì vậy đối với Tống Tử Hàng ân cần không ít, thậm chí chủ động hẹn hắn đi ra ngoài.

Trong thời kỳ đặc thù này, Giang Yên Nhiên bên kia còn không có nhả ra tí tin tức nào, Tống Tử Hàng vốn là nghĩ muốn từ chối Mộng Kỳ, nhưng hắn lại không chịu được việc người trong lòng mình hiếm thấy chủ động như vậy, cộng thêm gần đây bên phía Giang Yên Nhiên chịu quá nhiều khi dễ, tâm tình ứ đọng, vì vậy liền đáp ứng, cũng không quan tâm đến chuyện xảy ra mấy ngày này.

Đang mang theo Trầm Mộng Kỳ ở bên ngoài đi dạo phố, lại nhận được điện thoại trong nhà.

Tống Tử Hàng tránh Trầm Mộng Kỳ đi nhận nghe điện thoại, “Alô, mẹ, sự tình thế nào rồi ạ?”

Đầu kia điện thoại di động lập tức truyền tới âm thanh tức giận đến cực hạn của mẹ hắn “Tử Hàng, lần này Giang gia thật sự là quá tuyệt tình rồi! Chúng ta bây giờ ngay cả mặt của Giang Hải Triều cũng không thấy! Chẳng qua hắn chỉ cần duỗi duỗi tay một cái chỉ liền có thể giúp chúng ta giải trừ hoàn cảnh khó khăn, nhưng hắn tình nguyện công ty chúng ta giá cao mua được thiết bị mặt rồi nhìn tất cả đều bỏ đi chứ cũng không nguyện ý hợp tác với chúng ta, đây rõ ràng là cố ý muốn đem chúng ta ép đi vào trong chỗ chết a!”

“Cái lão súc sinh đó! Lại có thể đối xử với chúng ta như vậy sao!” Tống Tử Hàng nghe vậy giận dữ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.