Nhìn lấy biểu cảm, thần thái của Dịch Linh Quân, Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, lập tức tiến lên trước, kéo lấy cánh tay của Dịch Linh Quân: “Cha, con đã nghe nói, chuyện liên quan tới sửa đổi dự luật quan trọng, cha đã giúp A Cửu không ít việc.”
Nghe tiếng, Dịch Linh Quân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, bĩu môi: “Yo, không tệ nha, còn biết chuyện này cơ đấy!”
“Chuyện này chắc chắn là biết à nha. Cha giúp A Cửu như thế, A Cửu cảm kích trong lòng, suốt ngày cứ kể cho con nghe những việc này, nói là sau này chúng con phải hiếu thuận cha thật tốt.” Diệp Oản Oản mặt đầy ý cười.
Lúc này, Dịch Linh Quân nghiêng mắt nhìn về phía Tư Dạ Hàn: “Tiểu tử này, cũng tính là có chút lương tâm.”
Nhận ra được ánh mắt nhắc nhở của bà xã nhà mình, Tư Dạ Hàn không hề nói gì, lựa chọn ngầm thừa nhận.
“Hội trưởng, còn có chuyện muốn báo cáo với ngài.” Tư Dạ Hàn nhìn về phía Dịch Linh Quân nói.
Thấy thần sắc Tư Dạ Hàn đầy nghiêm túc, Dịch Linh Quân nghiêm nghị nhìn sang anh, “Làm sao?”Tư Dạ Hàn kể vắn tắt chuyện đêm nay với Dịch Linh Quân một lượt, khiến Dịch Linh Quân sau khi nghe Tư Dạ Hàn báo cáo xong, lại lâm vào trong trầm tư.
Chuyện có người muốn ám sát Diệp Oản Oản, Dịch Linh Quân đã biết trước đó vài ngày. Khi đó ông cho Diệp Oản Oản “bảo bối” đủ để tự vệ, nhưng không nghĩ tới, Diệp Oản Oản lại có thể quen kẻ ám sát, cũng lấy được một chút tin tức.
Dựa theo Tư Dạ Hàn suy đoán, kẻ chủ mưu sau màn này là Tần hội phó, mà kẻ tự mình ra mặt chính là nghĩa tử Ân gia, Ân Hành.
Nếu như nói, theo lẽ thường để suy đoán, dường như đúng là như vậy.
Nhưng Trọng Tài Hội làm việc, cũng không phải dùng suy đoán, mà cần chứng cứ.
Chưa kể hết thảy những thứ này cũng chỉ là suy đoán, cho dù có kẻ ám sát ra mặt làm chứng, muốn vặn ngã một vị Hội phó Trọng Tài Hội, cũng căn bản là không thực tế.
Cái gọi là chứng cứ, phải là chứng cứ có tính xác thực. Trọng Tài Hội tuyệt đối không có khả năng chỉ nghe lời nói một phía của một tên sát thủ mà đi luận tội bất luận kẻ nào.
“Thủ phạm thật đằng sau chuyện này, các con cũng không cần tiếp tục quan tâm nữa.” Chỉ chốc lát sau, Dịch Linh Quân nhìn về phía Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, mở miệng nói.Nghe Dịch Linh Quân nói vậy, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, mặt đầy khó hiểu: “Cha! Vậy làm sao có thể mặc kệ không điều tra chứ. Đối tượng người ta muốn ám sát, chính là con gái bảo bối của cha, Hội trưởng Trọng Tài Hội đấy! Người ta chĩa mũi dùi cũng không phải là vào Dịch Vân Mạc, mà là cha... Thế này mà cha đều có thể nhẫn nhịn?”
Có bắp đùi to làm sao có thể không ôm? Dĩ nhiên là Diệp Oản Oản đã quyết định chủ ý, phải ôm cho đủ vốn.
Dịch Linh Quân liếc Diệp Oản Oản một cái, làm sao có thể không hiểu được “trò khôn vặt” của nha đầu này: “Con nghĩ là người khác đều ngốc giống như con sao? Đã có người dám mời sát thủ tới ám sát con gái của ta, vô luận chuyện này thành công hay không, người đó cũng sẽ không sợ Trọng Tài Hội điều tra, khẳng định đã sớm suy nghĩ xong sách lược vẹn toàn.
Nếu như giống như các con suy đoán như vậy, là Tần hội phó thao tác ở phía sau, vậy thì càng không cần lại tiếp tục lãng phí thời gian. Tần Tung không có khả năng để cho các con điều tra ra cái gì. Đừng nói là hai người các con, coi như là ta, nhất định cũng không điều tra ra được gì.”
Tư Dạ Hàn cũng không mở miệng nói gì, chẳng qua chỉ trầm tư chốc lát.
Thật ra thì, điều Dịch Linh Quân nói hết sức chính xác.
Điểm đột phá duy nhất của sự việc này, chính là tên sát thủ kia. Nhưng cho dù sát thủ có nguyện ý vi phạm nguyên tắc, ra mặt làm chứng chống lại Tần hội phó và Ân Hành, nhưng chứng cớ đâu?
Ai có thể bảo đảm không phải là Dịch Linh Quân vì lót đường cho con gái ông ta, Dịch Vân Mạc, cố ý tìm một tên sát thủ đi ra đổ oan cho Tần hội phó, diệt trừ khối chướng ngại vật đang cản đường Dịch Vân Mạc trở thành Hội trưởng Trọng Tài Hội?
Rút dây động rừng! Không có chứng cứ có tính tuyệt đối, chỉ tổ làm cho người khác nắm được cán, cắn ngược lại một cái.