Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Nghe tiếng, Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức. Chuyện này cùng hắn có quan hệ cái cọng lông gì? Phong tỷ cho tới bây giờ đều không uống rượu, ai biết lần này sao lại nổi hứng lên, uống nhiều rượu như vậy?
Mặc dù muốn văng tục, nhưng dù sao đối phương cũng là trưởng lão, nên Bắc Đẩu vẫn nhịn xuống.
“Minh chủ đại khái lúc nào sẽ tỉnh?” Một vị cao tầng trong đám nhìn về phía Bắc Đẩu.
Lúc này, Bắc Đẩu lâm vào trầm tư, thuận miệng nói: “Ông đừng hỏi tôi, nếu như Phong tỷ đã uống rượu, số độ thấp một chút, Phong tỷ sẽ sớm tỉnh, còn như số độ cao hơn một chút, thì sẽ tỉnh chậm hơn.”
Còn không đợi cao tầng tiếp tục mở miệng, Beerus và Đại Bạch bỗng nhiên mở mắt thú ra, một trước một sau hướng về nơi này đi tới, cũng ngồi chồm hổm ở bên người Diệp Oản Oản, ánh mắt của 2 con mãnh thú, không ngừng đảo về phía mọi người ở đây.
Có Beerus và Đại Bạch xuất hiện, mọi người cũng không dám tiếp xúc quá gần, chẳng qua chỉ thủ ở bên ngoài.
Mãi đến mấy tiếng sau, Diệp Oản Oản lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra, mùi rượu trên người cũng dần dần tản đi.
Giờ phút này, đầu của Diệp Oản Oản đau đến sắp nứt, miệng lưỡi khô khốc.
Nàng mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ, nàng biến thành siêu cấp cao thủ. Thật giống như đem một cao thủ khác treo lên đánh một trận...
Về phần tại sao mình lại ở trong mơ treo người cao thủ kia lên đánh, ngay chính Diệp Oản Oản cũng không hiểu được rõ ràng...
Thấy Diệp Oản Oản tỉnh lại, Beerus liếm liếm gò má của Diệp Oản Oản, gai ngược nơi đầu lưỡi của mãnh thú, lại khiến cho Diệp Oản Oản da đau thịt nhức.
“Tiểu Hắc ngoan ngoãn.” Diệp Oản Oản dựng thẳng người lên, sờ sờ đầu của Beerus, mà Beerus lại nhắm hai mắt lại, nguyên một bộ dáng “lão tử rất hưởng thụ”.
“Phong tỷ.”
Rất nhanh, Thất Tinh rót một ly nước, đưa cho Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản đang khô miệng khô lưỡi, trực tiếp đem ly nước lọc Thất Tinh đưa tới uống một hơi cạn sạch.
“Tôi sao vậy...??” Diệp Oản Oản nhéo mi tâm một cái.
Thần sắc Thất Tinh tựa hồ có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đúng sự thật nói: “Phong tỷ, tỷ uống rượu, say rồi.”
Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ. Nàng uống rượu? Còn con mịa nó uống say?
Diệp Oản Oản rốt cuộc cũng nhớ lại phần nào. Trước đó chính mình sau khi trở lại phòng làm việc, bởi vì khát nước, đem chai rượu mà Cẩu Tạp Chủng đưa cho nàng uống hết sạch. Vốn cho là, đó là thức uống kia mà...
Giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản không khỏi có chút lo lắng. Nàng hoàn toàn sơ suất rồi!! Sau khi say rượu, nàng có làm chuyện khác người gì đó hay không? Có thể lúc say rượu, không cẩn thận để bại lộ thân phận hay không?
“Phong tỷ, tỷ có thể coi như là tỉnh rồi, con chó Lăng Hoắc kia rốt cuộc xử trí như thế nào đây? Giết gọn hay là đánh chết?” Bắc Đẩu nhanh chân chạy tới bên cạnh Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Cái gì?? Bắc Đẩu đang nói cái gì?
Lăng Hoắc là cái quỷ gì? Tôi là ai? Đây là đâu?
Còn nữa, giết gọn hay đánh chết, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra sao?
“Đúng rồi, trước tiên đừng để ý Lăng Hoắc, những lão già kia đều đang chờ bên ngoài đấy, đòi phải gặp được Phong tỷ.” Bắc Đẩu lại nói.
Nghe được lời nói này, chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhíu lên. Đám lão già Không Sợ Minh kia, rốt cuộc đã xong chưa, không gây sự không thấy thoải mái hay sao?
“Để cho bọn họ đi vào!” Diệp Oản Oản ngồi thẳng người dậy.
Bắc Đẩu gật đầu một cái, đi ra khỏi phòng làm việc.
Rất nhanh, trưởng lão và các trận doanh lớn của Không Sợ Minh rối rít xuất hiện, tràn vào bên trong phòng làm việc, Tam trưởng lão Lý Tư tất nhiên cũng trong đó.
“Minh chủ, ngài không sao chứ?”
Đại trưởng lão mặc âu phục màu đỏ lên tiếng, vội vàng đi tới bên người Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ quan tâm.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản có chút ngơ ngác. Đại trưởng lão này, Diệp Oản Oản tự nhiên là có ấn tượng, trước đó hoàn toàn chưa bao giờ đem nàng để ở trong mắt, hôm nay đây là thế nào?