Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
“Minh chủ, cô cũng biết, những năm gần đây, thế lực Không Sợ Minh chúng ta, đã không thể sánh với thời kỳ đỉnh phong! Về phần Yến gia, phát triển lại là không tệ...
Minh chủ coi như là muốn xuống tay với Yến gia, hẳn cũng nên có một sách lược chiến thuật, nếu không, há chẳng phải là đem Không Sợ Minh chúng ta đẩy thẳng vào trong hố lửa à?” Một ông lão mặc áo trắng bên cạnh Tam trưởng lão, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lạnh giọng cười một tiếng, nói.
Ông lão mặc áo trắng này, Diệp Oản Oản cũng từng gặp mấy lần, là cao tầng thuộc về phe của Tam trưởng lão.
“Còn nữa, sau khi Tu La Chủ trở về, Yến gia mỗi tháng đều tiến cống cho Tu La Chủ. Bây giờ, Minh chủ động thủ đối với Yến gia, giống như là khiêu chiến quyền uy của Tu La Chủ! Minh chủ có cân nhắc đến hậu quả chưa?” Ông lão mặc áo trắng thấy Diệp Oản Oản không mở miệng, bắt đầu hùng hổ dọa người.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản cười lạnh không thôi. Những thứ tội danh không có chứng cớ này, ở trong miệng bọn họ, cứ y như là do nàng làm ra thật đấy!
Diệp Oản Oản làm sao lại không rõ ràng, những lão già này, căn bản không quan tâm là nàng có động thủ đối với Yến gia hay không, cũng căn bản bất kể là Yến Hùng có phải bị nàng giết chết hay không, vu oan giá hoạ.
“Minh chủ, chuyện này, tôi thấy… cô tốt nhất vẫn nên cho Yến gia một câu trả lời! Hơn nữa cho huynh đệ tỷ muội từ trên xuống dưới của Không Sợ Minh chúng ta một câu trả lời.” Ông lão mặc áo trắng lải nhải không thôi.
Ánh mắt của Diệp Oản Oản, chậm rãi rơi vào trên người ông lão mặc áo trắng, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn họp.
“Ngươi, là đang dạy cho ta cách làm việc sao?” Diệp Oản Oản con ngươi băng lãnh, nhìn về phía ông lão mặc áo trắng.
“Ha ha, không dám, ngược cũng không phải là đang dạy cho Minh chủ làm việc như thế nào! Nhưng Minh chủ dù sao cũng còn nhỏ tuổi, có một số việc suy tính không quá chu đáo.” Ông lão mặc áo trắng nói.
“Không sai, kinh nghiệm và lịch duyệt của Minh chủ đều không đủ. Bây giờ Độc Lập Châu, đã không phải là Độc Lập Châu năm đó, cũng không phải là người nào cũng có thể tiếp tục hô phong hoán vũ. Minh chủ nên lo nghĩ nhiều cho Không Sợ Minh chúng ta, mà cũng không phải là tùy tâm sở dục.”
“Ban đầu chúng ta suy nghĩ, Minh chủ có thể trở lại sớm một chút, dẫn dắt Không Sợ Minh trở về thời kỳ đỉnh phong, nhưng hiện nay nhìn mà xem,….haizz….”
Một ít cao tầng trong phe đám trưởng lão bàn tán ầm ĩ.
Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn qua mọi người một vòng, sau khi yên lặng một lát, gật đầu một cái, thở dài trong miệng một tiếng, nói: “Không sai! Các vị nói, quả thực có lý! Từ sau khi trở lại Độc Lập Châu, trở lại Không Sợ Minh, đối với các sự việc trong liên minh, ta suy nghĩ rất ít, các vị hôm nay đã đánh thức ta!”
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, mấy vị trưởng lão và một đám cao tầng thuộc phe của trưởng lão đều sững sờ. Cô ta lại có thể thừa nhận chỗ thiếu sót của mình…
“Không Sợ Minh do ta một tay tạo dựng, đến ngày hôm nay, đã nhiều năm rồi. Mà trong liên minh, cơ hồ không còn nguồn máu mới... Ta nghĩ, các vị hẳn cũng hiểu rõ, muốn phát triển, nguồn máu mới nhất định phải có!” Diệp Oản Oản nói đến đây, khóe miệng hơi hơi dương lên, nói: “Lưu Ảnh, các ngươi vào đi!”
Theo mệnh lệnh của Diệp Oản Oản phát ra, cửa phòng họp bị mở ra, Lưu Ảnh cùng nhóm 5 người lính đánh thuê, nhanh chân đi vào bên trong.
“Phong tỷ!”
Lưu Ảnh nhìn về phía Diệp Oản Oản, cung kính mở miệng.
Nhìn thấy 6 người Lưu Ảnh và Khương lão, thần sắc mọi người tại đây đều khẽ biến, mặt đầy vẻ khó hiểu, không biết Diệp Oản Oản rốt cuộc muốn làm gì?
“Minh chủ, bọn họ là người nào? Hội nghị của chúng ta trọng yếu như vậy, chẳng lẽ cái gì mà một đám a miêu a cẩu cũng đều có thể đi vào cùng nghe hay sao?!” Ông lão mặc áo trắng hừ lạnh một tiếng, thần sắc cực kỳ bất mãn.
Diệp Oản Oản thấp giọng cười nói, “Bình tĩnh chớ nóng.”