Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Ông chủ rời đi sau đó, Nhiếp Vô Danh như có điều gì suy nghĩ nhìn về phía người bạn kia của mình rồi nói: “Hôm nay dời được bao nhiêu viên gạch?”
Người ngoại quốc một thân bắp thịt rắn chắc hơi hơi rung động, mặt đầy kiêu ngạo đáp: “Không nhiều không nhiều, chỉ có 5000 cục gạch mà thôi.”
Nghe vậy, Nhiếp Vô Danh nhất thời hứng thú hỏi tiếp: “Vậy hôm nay kiếm không ít tiền đi…”
“Đương nhiên rồi…, đội trưởng.” Người ngoại quốc cười hắc hắc, vỗ chính mình một cái.
Ngay sau đó, Nhiếp Vô Danh trong lòng liền vui mừng không ít lên tiếng: “Ông chủ, cho tôi thêm mười chén sủi cảo, một mâm thịt kho, một mâm cá kho, còn có xương sườn kho!”
Diệp Oản Oản: “…”
Cô còn cho là mình đã là một thùng cơm lớn rồi, ai ngờ cái tên này là một cái… thùng sủi cảo cực kì lớn luôn.
Trong quá trình chờ đợi đồ ăn được mang lên, lại có thêm hai người nữa đi vào.
“Đội trưởng, chúng ta đã trở lại rồi nhé ~ ”
Cầm đầu là một người đàn ông mặc dù mặc nam trang, nhưng gương mặt so với nữ nhân còn muốn yêu mị hơn, nếu không nhìn cẩn thận thì người ngoài nhìn qua sẽ thấy thật giống như một người con gái có tướng mạo xinh đẹp động lòng người.
Một người đàn ông khác một đầu tóc dài đen nhánh, sau lưng cõng lấy một cái cáng cứu thương, cả người giống như băng xuyên vạn năm, trong mắt không có chút tình cảm nhân loại nào.
Còn không đợi Nhiếp Vô Danh mở miệng, băng sơn mỹ nam đã không coi ai ra gì đem cáng cứu thương thả trên mặt đất, chợt, cả người lười biếng nằm ở trên cáng cứu thương.
“Đứng lên.”
Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh nhéo mi tâm một cái tựa hồ có hơi nhức đầu.
Nhưng mà, băng sơn mỹ nam lại không hề có ý muốn nhúc nhích tí nào, dường như nằm ở đó rất là thoải mái.
“Cậu sao lại lười như thế chứ? Lười như vậy sao không chết luôn đi?!” Giọng nói của Nhiếp Vô Danh như sắt không luyện thành thép được bất lực lên tiếng nói.
“Đứng lên cho tôi!” Ngay sau đó Nhiếp Vô Danh lạnh giọng quát lên.
Thấy Nhiếp Vô Danh có hỏa khí, băng sơn mỹ nam mới cực kì không tình nguyện chậm rãi đứng dậy, từ tư thế ngủ biến thành tư thế ngồi.
“Lão tử muốn cậu đứng lên! Không phải là CMN để cho cậu ngồi như thế!” Nhiếp Vô Danh quát lên.
Nghe vậy, băng sơn mỹ nam yên lặng rất lâu, cuối cùng vẫn nghe lời Nhiếp Vô Danh nói, đem cáng cứu thương thu hồi lại lần nữa đứng lên.
“Ai nha nha, đội trưởng thật là đẹp trai, ngay cả bộ dáng phát hỏa đều đẹp trai như vậy, mấy ngày không thấy, đội trưởng, người ta rất muốn đội trưởng nhé, người có muốn người ta hay không a ~” băng sơn mỹ nam bên cạnh yêu mị chui đầu vào trong ngực của Nhiếp Vô Danh.
“Cút.” Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ không nhịn được nữa la lên.
“Đội trưởng anh thật là đáng ghét mà…” Sau đó người đàn ông kia liền ngoan ngoãn ngồi thẳng người, xoay người nhìn về phía người đàn ông tóc dài đang ngồi bên cạnh, nháy nháy mắt mở miệng nói: “Lão công ~ anh sẽ không ăn giấm đi chứ?”
Nhưng mỹ nam tóc dài kia chẳng qua chỉ liếc mắt một cái, cũng không thèm phản ứng đến hắn nữa.
Thấy mỹ nam kia không nói lời nào, người đàn ông yêu mị kia vẻ mặt như bị tổn thương nghiêm trọng nói: “Lão công, anh nói một câu đi nha, cả ngày lạnh băng, tổn thương lòng của người ta mà ~ ”
“Lão công, anh nói một câu nào đi mà ~ người ta muốn nghe âm thanh loại mà lão công anh nói ra làm cho hormone của người ta tăng cao á…”
Nhìn lấy một màn kịch này, cách đó không xa Diệp Oản Oản đang ngồi trong góc, thịt kho trong miệng đều cả kinh rớt xuống: “…”
Cái CMN này là cái gì vậy… Cái quan hệ phức tạp này là sao?
Cái yêu mị nam nhân này cùng Nhiếp Vô Danh cấu kết làm bậy, sao lại còn kêu thêm một người đàn ông khác là lão công? Cô thật không thể hiểu được mà.
“Lão công, anh nói một chữ đi, có được hay không vậy?…” Người đàn ông đầy yêu mị kia vẫn còn chưa từ bỏ ý định nói tiếp.
Sau đó, băng xuyên mỹ nam nhìn về phía hắn, rốt cuộc như ước nguyện của hắn lên tiếng: “Cút.”
Yêu mị nam nhân trong con ngươi tràn đầy oán niệm, lúc này đôi mắt đẹp đầy vẻ giận dữ nhìn chằm chằm băng xuyên mỹ nam kia nói: “Ly dị! Cuộc sống này không có cách nào tiếp tục nữa đâu!”
“Vô Lượng Thiên Tôn…”
Đột nhiên, bên trong quán ăn xuất hiện một vị đạo nhân trẻ tuổi.
Đạo nhân này một thân mặc áo bào màu trắng như tuyết, tay phải cầm một cán cờ dài, trong mắt phong khinh vân đạm, làm cho người ta có một loại cảm giác siêu phàm thoát tục tiên tư.
Diệp Oản Oản một mặt đầy mộng bức, nhìn đến không chớp mắt làm sao lại có thêm một vị đạo sĩ đến nữa vậy?
Đám này rốt cuộc là có bao nhiêu người?.
[VoVo: Quen quen vãi ra.:V]