Du Thiệu mở miệng nói: “Quy định mới chính là bước tiến vĩ đại thay đổi lịch sử Độc Lập Châu, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa, thuộc hạ cho là, Nhiếp tiểu thư làm việc trầm ổn lão luyện, biết giảng đạo lý, rất có chừng mực, cũng không phải là người không nói phải trái như vậy. Huống chi đại nhân làm như vậy ở mức độ rất lớn cũng là vì cô ấy, nếu như có thể thương nghị tốt với cô ấy, chắc hẳn Nhiếp tiểu thư nhất định có thể thông cảm.”
Lâm Khuyết ở một bên nghe mà trợn mắt há mồm, “Trầm ổn, có chừng mực, giảng đạo lý? Làm sao ông lại có hiểu lầm đáng sợ đến vậy đối với nữ nhân kia vậy hả?”
Không đợi Du Thiệu nói thêm lần nữa, Tư Dạ Hàn đã lên tiếng cắt ngang: “Cái phương pháp này không cần nhắc lại.”
Du Thiệu: “Nhưng mà, đại nhân...”
Tư Dạ Hàn: “Có lẽ cô ấy có thể lý giải, nhưng tôi không làm được.”
Tư Dạ Hàn đều đã nói như vậy, Du Thiệu cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Nghe Tư Dạ Hàn và Du Thiệu đối thoại, Lâm Khuyết đứng ở một bên yên lặng không nói gì.
Rốt cuộc là ai cho các người ảo giác, cảm thấy nữ ma đầu kia sẽ lý giải và thông cảm vậy hảảả???
Ý nghĩ của các người, từ lúc vừa mới bắt đầu đã sai lầm rồi có được không!!
Lúc này, chuông điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên, tên người gọi đến là Tần hội phó.
Lâm Khuyết nhìn màn hình điện thoại di động, có chút kinh ngạc, “Tần Tung tìm Cửu ca làm cái gì?”
Tư Dạ Hàn nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, rất nhanh liền bắt máy, “Alô, Tần hội phó.”
“Quản lý Tư à, hôm nay đến Thiên Thủy thành rồi hả?”
“Ừm, vừa tới lúc chạng vạng tối.”
“Được được được, tôi đã đặt sẵn phòng ăn, ngày mai đón gió tẩy trần cho cậu!”
“Ngài quá khách khí.”
“Ha ha, hiếm thấy Trọng Tài Hội có hậu sinh ưu tú như vậy, hơn nữa nữa tôi rất thích kết giao với những người trẻ giàu năng lực như Quản lý Tư. Chuyện kia cứ quyết định như vậy, ngày mai gặp, quản lý Tư nhất định phải đến đấy nhé!”
“Tất nhiên.”
Sau khi nói xong, Tư Dạ Hàn cúp điện thoại.
Du Thiệu nói, “Không đợi chúng ta có hành động, Tần hội phó vậy mà đã tìm tới cửa trước. Nhìn bộ dạng như vậy, so sánh với Ân Hành, Tần hội phó có vẻ nghiêng về phía đại nhân ngài.”
Lâm Khuyết nói, “Tần Tung cũng không phải là một kẻ ngu, dù sao Cửu ca là con ruột dì Dung, làm sao một đứa con nuôi có thể sánh bằng được cơ chứ!”
“Cửu ca, anh định đi sao?” Lâm Khuyết hỏi.
Tư Dạ Hàn không hề mở miệng, mà chỉ nhìn chằm chằm điện thoại di động, tựa hồ là đang suy tư gì đó.
Đi dĩ nhiên là phải đi, chẳng qua là...
...
Ngày hôm sau, tại phòng tiệc cao cấp nhất của Thiên Thủy thành.
Trên vị trí chủ tọa là Tần hội phó Tần Tung. Tần Tung cũng không phải là thực sự đi tới đây một mình, bên tay trái của ông ta có một thiếu nữ chân dài, thân hình yểu điệu, tướng mạo cực kỳ xuất sắc đang ngồi cạnh.
Thời điểm Lâm Khuyết đi tới cửa, ánh mắt liếc xéo qua, vừa mới thấy được người ở bên trong liền trợn tròn mắt.
“Mẹ nó! Làm sao Tần đại tiểu thư cũng có mặt? Ở nơi này là dạ tiệc tẩy trần sao? Sợ là dạ tiệc... tiệc ra mắt mới đúng chứ?” Lâm Khuyết tự nhủ, nhỏ giọng lầm bầm.
Tư Dạ Hàn cũng không ngờ tới Tần Tung sẽ mang theo Tần tiểu thư đi cùng, bước chân hơi khựng lại, chân mày không dễ dàng phát giác cau lại.
“Tư hiền chất, cuối cùng là cậu cũng đến rồi! Mau vào, tôi giới thiệu cho cậu một người!” Tần Tung nhìn thấy Tư Dạ Hàn, lập tức nhiệt tình ra đón anh vào, dẫn tới bên cạnh con gái mình, “Hiền chất, giới thiệu với cậu một chút, đây là con gái tôi, Tần Hi Viện!”
“Viện Viện, đây chính là vị quản lý mới nhận chức trước đó cha có giới thiệu với con, Tư Dạ Hàn, tuổi trẻ tài cao, là con trai của dì Ân!”
“Tư tiên sinh, chào anh, nghe đại danh đã lâu, vẫn luôn muốn có cơ hội làm quen với anh. Nghe cha nói anh đến Thiên Thủy thành, liền năn nỉ ông ấy dẫn theo tôi tới đây, anh sẽ không để tâm chứ?” Tần Hi Viện mỉm cười, tự nhiên cởi mở bắt chuyện.
( Oản Oản đại lão: Ta nghe thấy giọt mưa rơi trên bãi cỏ xanh xanh...)