(vẫn đang trong hồi ức)
Những thủ hạ này đều là cao thủ của Hắc Hổ bang, ngờ đâu lại có thể bị nữ nhân này đánh cứ y như đang thái thịt heo vậy, giải quyết sạch sẽ trong vòng 10 phút.
Hơn nữa hắn rõ ràng nhìn thấy, chiêu thức hạ thủ của đối phương cực kỳ tàn nhẫn, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Khu vực này không có ai không biết đến Hắc Hổ bang bọn hắn, mà cô ta lại có thể liều mạng đến vậy, ngay cả bọn họ cũng dám chọc.
Phân đường chủ nhất thời cả giận nói, “Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là phân đường chủ Hắc Hổ bang Phùng Khôn! Có gan ngươi báo tên ra, lão tử nhất định diệt cả nhà ngươi!”
Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Được à nha, tùy thời hoan nghênh các vị đến cửa! Của chính nhà của ta, luôn luôn rộng mở đón chào các vị!”
Sau khi nói xong câu này, Diệp Oản Oản liền chậm rãi tháo cặp kính râm trên mặt xuống.
Cùng lúc đó, dây cột tóc màu hồng cũng bị nàng ném đi, kiểu tóc được thợ làm tóc xử lý hoàn mỹ cũng xõa tung ra. Nhất thời, một mái tóc dài đen nhánh rơi xuống, phối hợp với một đôi con ngươi lạnh tanh của người thiếu nữ. Ở dưới ánh trăng, quả thật là khiến người ta hồn phi phách tán!
Dưới ánh trăng, thiếu nữ rất đẹp, nhưng cảnh tượng đó còn đáng sợ hơn so với nhìn thấy nữ Quỷ La Sát.
“Bạch... Bạch... Bạch... Bạch Phong!!!” Sau khi nhận ra người trước mắt là ai, phân đường chủ liên tiếp lui về phía sau, phịch một tiếng đặt mông ngồi bệch trên mặt đất.
Làm sao có thể!
Tiểu cô nương nũng nịu này, làm sao sẽ có thể là Tóc Húi Cua ca Bạch Phong!
Phùng Khôn tuyệt đối không quên được gương mặt này! Ban đầu hắn từng bởi vì lỡ dại mà dính vào mâu thuẫn với Không Sợ Minh mà bị ngược cho thê thảm, đối với gương mặt này của Bạch Phong đương nhiên sẽ không cảm thấy xa lạ.
Chỉ là lớp trang điểm trước đó của nàng khiến cho bọn họ hoàn toàn không nhận ra được.
Phùng Khôn cơ hồ ngay lập tức lăn một vòng nhào về phía Diệp Oản Oản, phịch một tiếng quỳ mọp ở trước người của nàng, “Bà nội! Bà nội của tôi ơi, tôi sai lầm rồi! Bạch lão đại! Tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, hoàn toàn không nghĩ tới là ngài cải trang vi hành đi tới địa phương nhỏ bé rách nát này của tôi. Cầu xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, ngàn vạn lần không nên so đo tính toán với tôi!”
Giờ phút này, những thủ hạ khác cũng đều đã bị hù dọa trợn tròn cả mắt, rối rít nhào qua kêu trời trách đất, dập đầu quỳ lạy.”Bạch lão đại tha mạng!”
“Tha mạng!”
“Một đám không có mắt, còn không mau đem đồ trả lại cho Bạch lão đại!” Phùng Khôn tung một cước đạp bọn đàn em.
Cả đám bị dọa sợ đến ngu người, vội vàng đem đồ vật cung cung kính kính mà trả lại.
“Làm sao? Không phải là muốn tới Không Sợ Minh ta làm khách sao?”
“Không không không! Không dám ạ!”
Những người này nhìn thấy vị nữ ma đầu Diệp Oản Oản này, nào còn dám càn rỡ, ở tại nơi này liền xuất hiện những tiếng kêu gào như quỷ khóc sói tru.
Ai có thể nghĩ tới, bọn họ lại sẽ có thể không có mắt đụng phải Tóc Húi Cua ca đang mặc đồ nữ đi cua trai, còn quấy rầy người ta “làm ăn”, thậm chí còn đụng vào “con mồi” của nàng. Đây không phải là đang tìm chết sao!?
...
Vài ngày sau, Diệp Oản Oản vốn chuẩn bị âm thầm động thủ, cho bọn Hắc Hổ bang kia nhận một chút giáo huấn. Kết quả, thật bất ngờ! Cũng không biết Hắc Hổ bang chọc phải người nào, lại có thể bị tiêu diệt sạch sành sanh.
Diệp Oản Oản: “Bảo Bảo, anh biết không? Cái đám Hắc Hổ bang lần trước gây khó dễ cho chúng ta, lại có thể bị người khác tiêu diệt toàn bộ! Cũng không biết là tác phẩm của thế lực nào!”
Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc: “Thật sao?”
Diệp Oản Oản gật đầu, “Còn không phải sao, em mới vừa nghe được tin tức ở bên ngoài. Bảo Bảo, xem ra đúng là gieo nhân nào, gặt quả nấy nha! Chính nghĩa cuối cùng rồi sẽ chiến thắng tà ác!”
Tư Dạ Hàn: “Ừm, trên cái thế giới này vẫn còn nhiều người tốt.”
Diệp Oản Oản: “Không sai, không sai!”
Đang bị thôi miên, Diệp Oản Oản yên lặng thay Hắc Hổ bang mặc niệm một giây. Không cần hỏi nàng cũng biết, nhất định đây là tác phẩm của Tư Dạ Hàn.
Số của đám Hắc Hổ bang này cũng đủ nhọ! Chỉ đi nhậu một hôm thôi, mà trong phút ngơ ngơ ngác ngác đi đắc tội đồng thời cả hai vị lão đại của Không Sợ Minh và A Tu La.