Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 1285: Chương 1285: Cảm giác bị đánh này quá quen thuộc




Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com

---

“Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể?”

Vào giờ phút này, toàn bộ mọi người của Không Sợ Minh đều trố mắt nhìn nhau, mặt đầy vẻ kinh ngạc sợ hãi.

Thành viên Không Sợ Minh ở đây, có mấy người là thành viên tương đối lâu năm của Không Sợ Minh, cho nên đối với chiêu thức võ học của Minh chủ nhà bọn họ, cũng không mấy xa lạ.

Nhưng mà, Minh chủ ban đầu nói muốn về nhà thăm cha mẹ, sau đó ngay cả tin tức cũng hoàn toàn không có, lại không bao giờ xuất hiện nữa!

Không Sợ Minh từng tiêu tốn rất nhiều thành viên cùng thời gian để đi tìm Minh chủ, chỉ tiếc, nhiều năm qua, lại không hề tiến triển chút nào…

Thất Tinh trân trối nhìn chòng chọc cô gái, mặt đầy vẻ nghi ngờ không thôi.

“Ngài... Ngài là... Minh chủ đại nhân?” Một thành viên Không Sợ Minh trong số đó, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ và hoảng sợ.

Lão già mới vừa rồi bị Diệp Oản Oản dùng một chỉ đánh bay, khóe môi trào ra một vết máu đỏ thẫm, sắc mặt đại biến.

Từ lực đạo và góc độ của chỉ pháp vừa rồi mà nói, cô gái này và Minh chủ năm đó giống nhau y hệt.

“Ngươi... Ngươi!!”

Năm đó, lão ta thường xuyên làm bao cát sống để Minh chủ luyện tập! Mới vừa rồi, trong nháy mắt khi cô bé này ra tay, lão càng cảm thấy mình như quay ngược thời gian, về thời điểm xa rất xa đó cùng Minh chủ bồi luyện…

Cái cảm giác bị đánh này, quá quen thuộc!

“Minh... Minh chủ!!” Lão già nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thân thể khẽ run, chậm rãi đi tới Oản Oản, khó tin mở miệng.

“Minh chủ... Là ngài à?” Lão già thất thần nhìn lấy Diệp Oản Oản, đáy mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Một chiêu vừa rồi của Diệp Oản Oản hoàn toàn là hành vi trong tiềm thức bộc phát dưới nguy cơ mãnh liệt, thời điểm nàng lại muốn tiếp tục, trong đầu lại trống rỗng rồi.

Trong lúc nàng đang lo lắng, liền đột nhiên nghe được người của Không Sợ Minh nhìn chằm chằm nàng, gọi nàng là Minh chủ, nhất thời bối rối một chút…

Nàng tự nhiên biết rõ, Minh chủ Không Sợ Minh, chính là kẻ cùng hung cực ác trong truyền thuyết, mất tích nhiều năm, Tóc Húi Cua ca.

Nhưng những người này, còn có lão già hung thần ác sát đó nhìn chằm chằm nàng, kêu nàng Minh chủ là có ý gì?

Lúc này, trong đầu Diệp Oản Oản linh quang lóe lên, chợt nhớ tới, thời điểm tại Hoa quốc, từng gặp những thành viên bị trục xuất khỏi Không Sợ Minh. Khi đó bọn họ cũng đem mình nhận nhầm thành Không Sợ Minh minh chủ…

Chẳng lẽ, chính mình cùng Không Sợ Minh minh chủ thật sự có chỗ nào đó tương tự?

Nếu không bọn họ không có khả năng nhiều lần nhận sai lặp đi lặp lại như vậy.

Trong một chớp mắt ngắn ngủi, vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu Diệp Oản Oản, nhưng những thắc mắc vốn muốn bật thốt lên toàn bộ đều nuốt trở vào.

Nếu như nàng phủ nhận nàng không phải là Không Sợ Minh minh chủ, chỉ sợ chính mình cùng tất cả mọi người Chu gia đều chết chắc.

Nếu bọn họ đã nhận lầm mình thành Minh chủ Không Sợ Minh…

Vậy không bằng tương kế tựu kế...

Đến lúc đó, không chỉ có thể cứu được Chu gia, ngay cả mình cũng có thể sống sót.

Nghĩ tới đây, thần sắc trên mặt Diệp Oản Oản lập tức thay đổi.

Mặc dù nàng hoàn toàn không biết Minh chủ Không Sợ Minh có hình dáng gì, bất quá, căn cứ tin đồn từ ngoại giới, tính cách của gã Tóc Húi Cua ca đó cũng có thể hơi hơi đoán ra được một chút.

Ngược lại đều là đường chết, không bằng liều một lần!

Là thời điểm thể hiện ra kỹ thuật diễn xuất chân chính của nàng…

Sau khi Diệp Oản Oản nghe đến tiếng kêu “Minh chủ” của lão già, bày ra bộ dáng không thèm đếm xỉa tới, mặt đầy vẻ chán ghét nhìn lướt qua lão già, “Kêu cái rắm!”

Sau khi tiếp xúc biểu tình ghét bỏ của cô gái, lão già lại giống như là càng xác định, lảo đảo đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, “Thuộc... Thuộc hạ vô năng!! Ngay cả một chiêu của Minh chủ ngài cũng đều không tiếp nổi, mong rằng Minh chủ thứ tội…! Không phải là thuộc hạ vi phạm Minh chủ dạy bảo, không dốc lòng tu luyện võ thuật, mà là... mà là thật sự quá lớn tuổi!! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.