Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 253: Chương 253: Cậu có biện pháp nào sao?




Source: Dịch Tiếng Hoa

Editor: Hyna Nguyễn

—————–

Cửa phòng họp không biết bị người nào trực tiếp đẩy ra, một người thanh niên xinh đẹp đến lóa mắt không biết từ đâu đến mà xuất hiện ở cửa phòng họp.

“Ngượng ngùng rồi, xin phép quấy rầy một chút.” Tuyệt mỹ thanh niên khóe môi khẽ nhếch phác hoạ ra một đường cong mê hoặc.

Trong phòng họp mọi người cho dù đã nhìn quen qua các loại mỹ nhân cũng không khỏi bị vẻ đẹp kinh diễm của thanh niên này làm cho ngây người.

Nhưng ngay sau đó liền có người nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.

Mắt thấy giây phút Chu tổng đang muốn hạ quyết định cuối cùng lại bị đánh gãy, Chu Văn Bân tức khắc lộ ra thần sắc không vui, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm gương mặt thư sinh trước mắt nói “Ngươi là người nào? Ai cho ngươi tiến vào!”

Thanh niên phía sau là tiểu trợ lý của Hàn Thiên Vũ mở miệng đáp lại “Này…… Vị tiên sinh này nói hắn có biện pháp có thể giải quyết được nguy cơ lần này của Thiên Vũ …”

Chu Văn Bân hơi hơi nhảy dựng lên, sắc mặt tức khắc càng thêm khó coi “Phí dương, đây là thuộc hạ anh sao? Sao không hiểu quy củ gì hết thế? Họ có biết nơi này là nơi nào không? Sao lại có thể tùy tiện cho người xa lạ tiến vào đây thế? Bảo an đâu! Đem người không liên quan này đi ra ngoài cho tôi!”

Bị đánh gãy lời nói Chu Hồng Quang chau mày, nhìn thanh niên ngoài cửa sắc mặt cũng là không vui.

Vài tên bảo an nghe tiếng vội vàng chạy đến giơ tay lên muốn bắt người.

Nhưng mà……

Con ngươi của thanh niên kia như mỉm cười, như có như không mà đảo qua trên người mấy bảo an cao lớn thô kệch kia, khóe môi dường như cong lên một chút, phong khinh vân đạm mà đứng ở nơi đó không nhanh không chậm mà mở miệng nói “Nếu Chu tổng muốn chính mình huỷ hoại cây hái ra tiền này của nhà mình thì có thể để cho bảo an đuổi tôi đi ra ngoài.”

Tiểu trợ lý cũng là vì muốn lo nghĩ cho Thiên Vũ nhà hắn mà thôi, sau một lúc bị mắng mới suy nghĩ lại hắn sợ việc chính mình đem một người xa lạ lại đây thật quá lỗ mãng, nhưng giờ phút này nhìn thấy cách hành xử của đối phương lại mạc danh cảm thấy an tâm.

Chu Hồng Quang không biết có phải hay không bị ba chữ “Cây hái tiền” đâm trúng tử huyệt, sắc mặt âm trầm chợt cứng đờ, liền nháy mắt với bảo an đang muốn động thủ mở miệng lên tiếng:

“Từ từ ——”

Mấy bảo an kia lập tức cũng không dám lộn xộn nữa, sắc mặt Chu Văn Bân lại đột nhiên đen một chút trong ánh mắt lộ ra một cổ bất an.

Chu Hồng Quang ánh mắt sắc bén mà hướng thanh niên nhìn lại “Vị bằng hữu này, ngươi rốt cuộc là người ở nơi nào, ngươi mới vừa nói có biện pháp giải quyết được chuyện của Thiên Vũ là thật sự sao?”

“Đúng vậy.” Thanh niên khoan thai mở miệng, khóe miệng cong lên làm này khuôn mặt lóa mắt càng thêm vẻ chói lòa.

Trong phòng họp không ít người đại diện đều âm thầm kinh ngạc với dung mạo của người thanh niên, trong lòng không khỏi hoài nghi nam nhân xinh đẹp như vậy rốt cuộc là từ nơi nào xuất hiện tới đây?

Chu Hồng Quang khẽ cau mày, hắn xác thật không muốn bỏ Hàn Thiên Vũ, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng sẽ không bao giờ chặt đứt cây hái ra tiền này đâu, sau đó nghe được cậu thanh niên nói là có biện pháp giải quyết được vấn đề thì hắn cho dù chỉ có một tia hy vọng nho nhỏ thôi cũng đủ để hắn mong chờ. Vì vậy, hắn cuối cùng cũng nhịn không được hỏi một câu “Cậu thật sự có biện pháp sao?”

Chu Văn Bân thấy Chu Hồng Quang dao động, tức khắc nhìn chằm chằm cậu thanh niên kia, trong ánh mắt lộ ra một tia âm vụ.

Chỉ cần không có Hàn Thiên Vũ thì nam nghệ nhân mà hắn đào tạo kia ngay lập tức là có thể nương nhờ danh tiếng còn sót lại chút ít của Hàn Thiên Vũ mà tiếp tục phát triển.

Cơ hội này hắn đã phải đợi thật lâu, hiện giờ thật vất vả mới có thể đem Hàn Thiên Vũ dẫm đi xuống, hắn sao có thể để người khác phá vỡ cục diện mà hắn khó lắm mới có thế này được?

“Lão bản, người này rốt cuộc là ai chúng ta cũng không biết, làm sao có thể tin tưởng được, vạn nhất là thám tử của công ty đối thủ Hoàng Thiên thì…”

Thanh niên nghe vậy vỗ vỗ cổ tay áo, rũ mắt nhẹ nhàng cười nói “Tôi nếu là thám tử của Hoàng Thiên, lúc này hẳn là nên ở yên tiệc mừng công rồi, sợ là không rảnh đến thăm quý công ty đâu.”

Ý tại ngôn ngoại, người sáng suốt đều biết Hàn Thiên Vũ lần này chết chắc rồi, ai còn muốn đi làm điều thừa thãi như vậy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.