Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
“Lần này, em dẫn Tiểu Phong trở lại, là hy vọng ba mẹ đem danh ngạch của Võ Đạo Hội trao cho Tiểu Phong.” Kỷ Tu Nhiễm lãnh đạm mở miệng.
“Em nói cái gì!! Vị trí của Võ Đạo Hội? Cho Không Sợ Minh Chủ?” Kỷ Lăng Phi trong nháy mắt bật cười: “Kỷ Tu Nhiễm, em không bị sao đấy chứ? Danh ngạch trân quý như vậy, Kỷ gia chúng ta bất quá cũng chỉ có mấy danh ngạch mà thôi, em lại muốn Kỷ gia phân một suất tham dự cho Không Sợ Minh Chủ?”
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản ngồi ở phía xa, chân mày nhướn lên, như có điều gì suy nghĩ.
Xem ra người của Kỷ gia quả thật là không biết được quan hệ của Kỷ Tu Nhiễm và Bạch Phong.
Đồng dạng khiến cho nàng không nghĩ tới chính là, Kỷ Tu Nhiễm dẫn mình về nhà, là bởi vì không lâu sau sẽ cử hành Võ Đạo Hội...
Cái gọi là Võ Đạo Hội, Diệp Oản Oản đã từng nghe Bắc Đẩu nói qua, cơ hồ mỗi ba năm, Độc Lập Châu đều sẽ cử hành Võ Đạo Hội.
Võ Đạo Hội này là do các đại cổ tộc liên thủ với Võ Đạo Liên Minh Công Hội tổ chức, quy tắc hàng năm đều bất đồng. Nếu như ở tại Võ Đạo Hội có biểu hiện xuất sắc, sẽ có thể được các đại cổ tộc mời gọi, trở thành khách khanh.
Đối với một chút tình huống cụ thể của Võ Đạo Hội, Diệp Oản Oản cũng không biết được rõ ràng cho lắm.
Chỉ bất quá, danh ngạch của Võ Đạo Hội, đối với loại thế lực không chịu tuân theo quy củ như Không Sợ Minh, rất khó có thể nhận được danh ngạch.
Nghe nói, lúc Không Sợ Minh mới vừa thành lập, đã từng có được một suất tham dự. Chỉ bất quá, sau đó, Không Sợ Minh không hề nhận được thêm một danh ngạch nào của Võ Đạo Hội nữa. Mức độ trân quý của danh ngạch này, có thể tưởng tượng được.
Diệp Oản Oản nào có hứng thú tham gia Võ Đạo Hội gì gì đó! Chỉ bất quá... Suy nghĩ kỹ một chút, sau khi lấy được danh ngạch Võ Đạo Hội, có lẽ có thể tiến vào cổ tộc. Có lẽ, có thể tìm được Tư Dạ Hàn tại Tư thị cổ tộc...
Nhưng, từ thái độ của Kỷ gia, dường như không mấy hoan nghênh mình, hẳn là cũng không có khả năng sẽ tặng cho mình một suất tham dự…
Diệp Oản Oản vẫn cho rằng, người của Kỷ gia hẳn là đều biết Không Sợ Minh Chủ là hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm, nhưng hôm nay đi tới Kỷ gia, lúc này mới biết, chính mình rõ ràng đã suy nghĩ nhiều rồi...
Đừng nói tới việc Kỷ gia thừa nhận Không Sợ Minh Chủ, ngay cả mặt mũi của Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong, bọn họ đều chưa từng thấy qua, càng không thể biết được chuyện hôn thê hôn thẹo gì…
“Tu Nhiễm, em trước tiên chiêu đãi vị Bạch Minh chủ này đi, chị đi xem ba mẹ trở lại chưa!” Kỷ Lăng Phi hướng về Kỷ Tu Nhiễm nói, sau đó rời khỏi phòng khách.
“Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Diệp Oản Oản, trên mặt mang theo một nụ cười lãnh đạm, nhẹ giọng mở miệng nói: “Không cần khẩn trương, hôm nay dẫn cô về nhà, chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm đạm bạc mà thôi.”
Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn Kỷ Tu Nhiễm, nói năng có vẻ ung dung. Thấy thái độ của Kỷ Lăng Phi đối với chính mình, Diệp Oản Oản cũng đã có thể đoán được thái độ của Kỷ gia nhị lão đối với mình chốc nữa…
Hơn nữa, Kỷ Tu Nhiễm trước đó cũng không hề nói qua với mình chuyện về danh ngạch Võ Đạo Hội, do đó nàng cũng chưa hề có chút mảy may chuẩn bị nào.
Chỉ chốc lát sau, một vị lão giả vô cùng uy nghiêm, dẫn theo một vị phu nhân sang trọng duyên dáng chậm rãi đi vào phòng khách. Kỷ Lăng Phi đi theo sau lưng hai người, cũng không hề mở miệng.
Lão giả và phu nhân sau khi tiến vào phòng khách, ánh mắt liền rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Thái độ lãnh đạm kia của phu nhân, không hề che giấu chút nào.
“Cha, mẹ!” Kỷ Tu Nhiễm đứng dậy, hướng về phu nhân và lão giả thỉnh an.
Nghe được lời này của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản cũng nhanh chóng đứng dậy. Hai vị này, chính là Kỷ gia chủ cùng Kỷ phu nhân của một trong tứ đại thế gia Độc Lập Châu, cha mẹ của Kỷ Tu Nhiễm... Cũng chính là cha mẹ chồng tiện nghi của mình.
Kỷ gia chủ mẫu gật đầu, chợt cùng với lão giả ngồi ở chủ vị, ánh mắt quan sát đầy dò xét rơi vào trên người Diệp Oản Oản.