Diệp Oản Oản và Hải Đường nhìn chằm chằm chữ viết chắp vá, nghiên cứu hồi lâu, đáng tiếc không thể nhìn ra manh mối gì.
Sắc trời dần dần chuyện muộn, Hải Đường chỉ có thể trước tiên đưa Diệp Oản Oản trở về khu B, thảo luận kỹ hơn.
Hai người mới vừa đi tới trước cửa phòng giam, vừa vặn gặp phải Tư Hạ vác cuốc trở về.
Diệp Oản Oản nhìn bộ dáng mặt mày xám xịt của Tư Hạ, nhớ lại năm đó hắn ở bên trong trường Thanh Hòa được tôn sùng là “hot boy”, nam thần, mê đảo vô số thiếu nữ, không khỏi than thở một câu, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Đây quả thực không mắt thấy không tin...
Tư Hạ nhìn một cái bộ dáng này của Diệp Oản Oản, liền biết nàng tái phát “bệnh cũ” – mê trai đẹp, lau tro trên mặt, hừ lạnh một tiếng mở miệng nói, “Đều đã đến loại địa phương này còn quản cái túi da này, ‘ngài’ thật là có chút nhàn hạ thoải mái!”
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, “Vậy thì đã sao? Coi như đến trước máy chém hành hình, quan xử chém đẹp trai một chút, tôi đây có ‘tèo’ cũng thoải mái hơn một chút, không đúng sao!”
Tư Hạ: “...”
Ngay cả Hải Đường ở một bên, mặt cũng đầy vẻ cạn lời: “...”
Ba người trước sau tiến vào phòng giam lớn.
Tư Hạ tới nơi này đã tương đối lâu rồi, cộng thêm hắn lập công lớn, phát hiện kho tài nguyên, mới vừa đi vào liền có đại lão nhiệt tình hướng về phía hắn chào hỏi, “Ôi chao, Tư Xuân đã trở lại rồi! Hôm nay có thu hoạch gì sao?”
Diệp Oản Oản nghe được một tiếng kêu này, suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, “Tư... Tư Xuân?”
Tư Hạ mới vừa nghe được hai chữ này liền không thể nhịn được nữa trực tiếp bùng cháy rồi, “Lão tử gọi là Tư Hạ! Tư!! Hạ!! Cái lão già ngốc nghếch này, lão tử đã nói mấy lần rồi!”
Đại lão vừa đánh bài cùng người đối diện vừa cười ha hả, “Ui chao, Xuân Hạ không đều không sai biệt lắm, không sai biệt lắm...”
Rốt cuộc không sai biệt lắm chỗ nào?
Nhìn bộ dáng biệt khuất của Tư Hạ, Diệp Oản Oản đang âm thầm buồn cười, bên cạnh đột nhiên có một vị đại lão nhìn quen mắt đi về phía nàng.
Người tới buộc tóc thành một cái bím ở sau ót, trên cằm để một chùm râu dê nhỏ, Diệp Oản Oản nhận ra đây là Môn chủ Tứ Hải Môn, Triệu Cao.
“Ha ha, Bạch minh chủ, đã lâu không gặp!” Triệu Cao cười một tiếng, bắt chuyện.
Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên cười đáp lại một tiếng, “Quả thật đã lâu không gặp, Triệu môn chủ vẫn khỏe chứ?”
“Ha ha, vẫn khỏe chứ? Bạch minh chủ, mạo muội quấy rầy, Hà lão đại có lời mời!” Triệu Cao làm ra tư thế mời.
Diệp Oản Oản theo bản năng mà thuận theo tầm mắt của Triệu Cao nhìn lại, chỉ thấy trên chiếc ghế da cũ nát duy nhất coi như chất lượng không tệ trong phòng giam, có một người đàn ông đang ngồi.
Người này bộ dáng ước chừng hơn 40 tuổi, hai con ngươi đục ngầu, lộ ra một vẻ âm trầm khiến cho người ta rất là không thoải mái. Nhất là ánh mắt lúc nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, giống như là một con rắn độc đang theo dõi con mồi.
Diệp Oản Oản cố gắng nhớ lại một phen, người nọ là... lão đại Hồng An Bang, Hà Bưu.
Hồng An Bang này so ra với các bang phái nổi danh khác, từ trên thực lực chỉnh thể mà nói, thật ra thì cũng không có ưu thế quá lớn. Bất quá, dưới tay của gã Hà Bưu này lại có một nhánh tiểu đội lính đánh thuê tinh nhuệ danh chấn toàn bộ Độc Lập Châu, vì vậy nên không ai dám trêu chọc.
Cái tiểu đội này là do Hồng An Bang đời đời truyền xuống, thậm chí đã từng có một đời Phó hội trưởng của Võ Đạo Liên Minh Công Hội đều chết ở trong tay tiểu đội ám sát này.
Diệp Oản Oản tới nơi này đã mấy ngày, đều tính là bình an vô sự, không nghĩ tới hôm nay đối phương lại sẽ có thể chủ động tìm nàng.
Thấy Hà Bưu muốn tìm Diệp Oản Oản nói chuyện, trong phòng giam an tĩnh, một cái chớp mắt, tất cả mọi người đều âm thầm nhìn về phương hướng của hai người.
“Vô Ưu, cẩn thận một chút, cái tên Hà Bưu, chắc chắn không có ý tốt!”
Diệp Oản Oản cho Hải Đường một ánh mắt bình tĩnh chớ nóng, ngay sau đó chậm rãi đi về phía Hà Bưu, “Không biết Hà lão đại có gì chỉ giáo?”